Một con tàu không gian não người điều khiển sẽ biểu trưng cho cơ giới hoàn hảo. Ý tưởng này đã thành công, và một thứ chưa bao giờ được thấy trước đây: một thực thể kỳ lạ được gọi là – Ngài tàu không gian.
Khi con tàu lấy lại tốc độ về phía căn cứ trên mặt trăng họ ngồi vòng quanh một chiếc bàn trong phòng ăn, hớp những ngụm cafe nóng và suy tưởng, không nói gì nhiều.
“Nhìn này,” Gross cuối cùng cũng thốt lên. “Giáo sư Thomas là loại người gì thế? Anh còn nhớ những gì về ông ta?”
Kramer đặt tách cafe xuống. “Cách đây 10 năm rồi. Tôi không nhớ nhiều lắm. Nó mơ hồ.”
Anh để tâm trí mình chạy về quãng thời gian cách đây nhiều năm. Anh và Dolores ở trường cao đẳng Hunt cùng nhau, trong khoa vật lý và khoa học đời sống. Trường Cao đẳng thuộc loại nhỏ và tách biệt với những xung lượng của cuộc sống hiện đại. Anh đã tới đó học bởi vì đó là quê nhà của anh, và vì cha anh cũng học tại trường đó trước anh.
Giáo sư Thomas đã dạy tại trường một thời gian dài, dài như bất kỳ ai có thể nhớ. Ông ấy là một ông già kỳ cục, khép mình hầu hêt thời gian. Có rất nhiều điều ông ấy không đồng ý, nhưng rất hiếm khi ông ấy nói chúng là những điều gì.
“Anh có nhớ bất cứ điều gì có thể giúp ích cho chúng ta không?” Gross hỏi. “Bất cứ điều gì có thể cung cấp đầu mối tới những gì đang diễn ra trong tâm trí ông ấy?”
Kramer chậm rãi gật đầu. “Tôi nhớ một điều…”
Một ngày anh và giáo sư ngồi bên nhau trong nhà thờ nhỏ của trường, nói chuyện một cách thoải mái.
“Chà, anh sẽ sớm ra trường.” vị giáo sư nói. “Anh dự định làm gì?”
“Làm gì ư? Em tính làm việc tại một trong những dự án nghiên cứu cấp chính phủ.”
“Rồi sau đó? Mục tiêu cuối cùng của anh là gì?”
Kramer đã mỉm cười. “Câu hỏi thật chẳng khoa học. Nó giả định những điều như vậy là những đích đến cuối cùng.”
“Giả sử thay vì những dòng đó, thì như vầy: Nếu như không có cuộc chiến tranh nào và không có những dự án nghiên cứu cấp chính phủ? Vậy thì, anh sẽ làm gì?”
“Em không biết. Nhưng làm sao em có thể tưởng tượng được một tình huống giả định như vậy? Như em nhớ thì chiến tranh đã có từ lâu lắm rồi. Chúng ta được lắp ráp cho chiến tranh. Em không biết em sẽ làm gì, em nghĩ em sẽ điều chỉnh, làm quen với nó.”
Giáo sư đã nhìn anh chăm chú. “Ô, anh nghĩ là anh có thể quen thuộc với nó ư? Chà, tôi lấy làm mừng khi nghe anh nói thế. Và anh nghĩ anh có thể tìm việc gì đó để làm?”
Gross chăm chú lắng nghe. “Ý câu chuyện anh kể là sao, Kramer?”
“Không có gì nhiều. Trừ một điều ông ấy phản đối chiến tranh.”
“Tất cả chúng ta đều phản đối chiến tranh,” Gross khẳng định.
“Đúng thế. Nhưng ông ấy rút lui, ẩn dật. Ông ấy sống rất đơn giản, tự nấu ăn. Vợ ông ấy đã mất từ lâu. Ông ấy sinh ra ở Châu Âu, Ý quốc. Ông ấy thay đổi tên khi đến USA. Ông ấy thường đọc Dante và Milton. Ông ấy còn đọc cả Kinh Thánh.”
“Rất lỗi thời, anh có nghĩ thế không?”
“Đúng, ông ấy sống trong quá khứ. Ông ấy tìm thấy một máy hát và những đĩa hát, và ông ấy nghe nhạc cổ. Anh đã trông thấy nhà ông ấy rồi, trông nó rất cổ kính.”
“Ông ấy có hồ sơ không?” Winter hỏi Gross.
“Với cục An ninh ư? Không, không có. Theo như chúng tôi theo dõi thì ông ấy chưa bao giờ dính líu tới chính trị, chưa bao giờ tham gia bất cứ tổ chức nào và dường như thậm chí không có những định kiến chính trị mạnh mẽ.”
“Không,” Kramer, đồng ý. “Tất cả những gì ông ấy đã từng làm là đi qua dạo qua các quả đồi. Ông ấy yêu thiên nhiên.”
“Thiên nhiên có thể giúp ích to lớn cho một nhà khoa học,” Gross nói. “Sẽ chẳng có khoa học nếu không có thiên nhiên.”
“Kramer, anh nghĩ kế hoạch của ông ấy là gì, nắm quyền điều khiển con tàu và biến mất?” Winter nói.
“Có thể sự thuyên chuyển làm ông khiến ông ta phát điên,” người phi công nói. “Có thể chẳng có kế hoạch nào, chẳng có lý chút nào cả.”
“Nhưng ông ta đã kết nối lại hoàn toàn con tàu, và ông ta còn đảm bảo ằng ông ta sẽ duy trì ý thức và ký ức trước khi ông ta thậm chí đồng ý vận hành. Ông ta chắc hẳn phải có kế hoạch ngay từ ban đầu. Nhưng là kế hoạch gì?”
“Có lẽ ông ta chỉ muốn sống lâu hơn,” Kramer nói. “Ông ta già cả và sắp chết rồi. Hoặc–“
“Hoặc gìt?”
“Chẳng có gì.” Kramer đứng dậy. “Tôi nghĩ ngay khi chúng ta tới căn cứ mặt trăng tôi sẽ gọi thoại hình xuống trái đất. Tôi muốn nói chuyện với một người về vấn đề này.”
“Ai thế?” Gross hỏi.
“Dolores. Có thể cô ấy nhớ ra điều gì đó.”
“Ý tưởng hay đấy,” Gross nói.
“Anh gọi điện từ đâu thế?” Dolores hỏi, khi anh cuối cùng cũng bắt liên lạc được với cô.
“Từ căn cứ mặt trăng.”
“Dưới đây có nhiều kiểu xầm xì lắm. Tại sao con tàu không quay trở lại? Có chuyện gì thế?”
“Anh e rằng là ông ấy đã biến mất cùng với nó.”
“Ông ấy ư?”
“Ông già ấy. Giáo sư Thomas.” Kramer giải thích chuyện gì đã xảy ra.
Dolores lắng nghe một cách chăm chú. “Kỳ lạ thật. Và anh nghĩ ống ấy lên kế hoạch này từ trước, tù khi bắt đầu?”
“Anh chắc chắn. Ông ấy đã hỏi về kế hoạch xây dựng và những biểu đồ lý thuyết cùng một lúc.”
“Nhưng tại sao? Để làm gì?”
“Anh không biết. Nghe này, Dolores. Em nhớ gì về ông ấy không? Có điều gì có thể làm đầu mối cho chuyện này không?”
“Là gì?”
“Anh không biết. Đó là vấn đề.”
Trên màn hình video Dolores nhíu đôi lông mày của cô. “Em nhớ ông ấy nuôi gà trong sân sau nhà, và có một lần ông ấy nuôi một con dê.” Cô mỉm cười. “Anh có nhớ ngày con dê đó đi lạc và lang thang xuống dưới những dãy phố không? Không ai có thể đoán được nó từ đâu đến.”
“Còn gì nữa không?”
“Không.” Anh nhìn cô chật vật, cố gắng nhớ lại. “ông ấy muốn có một nông trang, trước kia, em biết điều này.”
“Được rồi. Cảm ơn em.” Kramer chạm vào công tắc. “Khi anh trở lại Trái đất có thể anh sẽ ghé thăm em.”
“Hãy cho em biết vấn đề diễn biến đến đâu.”
Anh cắt đường truyền và hình ảnh thu nhỏ và mờ dần. Anh bước chậm xuống nơi Gross và một vài sĩ quan quân đội đang ngồi quanh một cái bàn biểu đồ, bàn luận.
“Có may mắn gì không?” Gross nói, ngước nhìn lên.
“Không. Tất cả cô ấy nhớ là việc ông ấy từng nuôi một con dê.”
“Lại đây và nhìn biểu đồ chi tiết này.” Gross ra hiệu cho anh đi vòng đến bên cạnh anh. “Xem này!”
Kramer nhìn những số liệu ghi chép hung hăng chuyển động, những dấu chấm nhỏ phóng tới chạy lui.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” anh hỏi.
“Một đội tàu ngoài vùng phòng thủ cuối cùng đã liên lạc được với con tàu. Họ đang diễu gọi, vào vị trí. Hãy xem!”
Những đốm màu trắng đang tạo thành một hình tròn xung quanh một chấm đen đang di chuyển rất nhanh ngang qua bảng biểu, xa khỏi vị trí trung tâm. Khi họ theo dõi, những chấm trắng siết quanh nó.
“Họ đã sẵn sàng khai hỏa,” một kỹ thuật viên bên bảng biểu nói. “Tư lệnh, chúng tôi nên bảo họ làm gì đây?
Gross do sự. “Tôi không muốn làm người phải đưa ra quyết định. Khi sự việc đòi hỏi ngay lúc này–“
“Đây không chỉ là chuyện con tàu,” Kramer nói. “Đó là một con người, một người còn sống. Một con người đang ở trêm đó, di chuyển qua không gian. Tôi ước gì chúng ta biết–“
“Nhưng hiệu lệnh phải quyết thôi. Chúng ta không thể nắm lấy bất kỳ cơ hội nào. Giả sử ông ấy đi đến chỗ họ, tới chỗ những kẻ thù.”
Kramer xịu hàm xuống. “Chúa tôi, ông ấy sẽ không làm thế.”
“Anh có chắc không? Anh biết ông ấy sẽ làm gì chứ?”
“Ông ấy sẽ không làm điều đó.”
“Gross quay về hướng người kỹ thuật viên. “Hãy nói với họ cứ tiến hành.”
“Rất tiếc, thưa ngài nhưng con tàu đã ra khỏi tằm ngắm. Hãy nhìn xuống biểu đồ.”
Gross nhìn xuống, Kramer nhìn qua vai anh. Chấm đen đã lọt qua những chấm trắng và đã rời khỏi theo một góc độ bất ngờ. Những chấm trắng tản ra, phân tán trong hỗn độn.
“Ông ấy là nhà chiến lược khác biệt,” một trong những sĩ quan nói. Anh ta viện dẫn ra một dòng. “Đó là một diễn động cổ xưa, một phương kế của người Phổ, nhưng có hiệu quả.”
Những đốm trắng đang quay trở lại. “Có quá nhiều tàu đuổi xa cỡ đó,” Gross nói. “Chà, đó là thứ ta nhận được khi ta không hành động nhanh chóng.” Anh lạnh lùng ngước nhìn Kramer. “Chúng ta lẽ ra đã nên làm điều này khi chúng ta bắt kịp ông ấy. Nhìn ông ta phóng kìa!” Anh nhấn mạnh một nhón tay xuống một chấm đen đang di chuyển. Chấm đen đến tới mép của bảng đồ rồi dừng lại. Nó đã đạt tới giới hạn của khu vực được trao đạc quyền. “Nhìn thấy không?
— Giờ thì thế nào nhỉ? Kramer nghĩ, vẫn dõi theo. Thế là Ông già đã thoát ra khỏi những tàu theo đuổi và biến mất. Ông ta cảnh giác, như vậy không có vấn đề với tâm trí của ông ấy . Hoặc với khả năng kiểm soát cơ thể mới của ông ấy.
Cơ thể — Con tàu chính là cơ thể mới với ông ấy. Ông ấy đã thay đổi nó với tấm thân già đang cũ đi, rệu rã và héo úa, lấy cái khung to lớn bằng kim loại và nhựa, tuabin và những tia phản lực. Ông ấy giờ mạnh mẽ rồi. Mạnh mẽ và lớn. Thân thể mới đầy sức mạnh hơn cả một ngàn cơ thể người. Nhưng ông ấy trụ được ở đó bao lâu? Tuổi thọ trung bình của một con tàu chỉ có 10 năm. Với sự điều khiển cẩn thận nó có thể tồn tại lên hai mươi năm, trước khi những phần cơ bản rời ra và chẳng có cách nào thay thế nó.
Và sau đó, sau đó thì gì nhỉ? Ông ấy sẽ làm gì, khi một thứ gì đó không hoạt động và chẳng có ai sửa chữa cho ông ấy? Đó sẽ là kết thúc. Một nơi nào đó, xa xa ngoài kia trong không gian lạnh giá, con tàu sẽ hạ tốc độ xuống, chết lặng, xả làn hơi nóng cuối cùng của nó và vô tận thời gian của không gian vòng ngoài. Hoặc có lẽ nó sẽ đâm vào hành tinh nhỏ trơ trụi, bung ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
Đó chỉ là vấn đề của thời gian thôi.
“Vợ anh không nhớ bất cứ điều gì nữa sao?” Gross nói.
“Tôi đã nói với anh rồi. Chỉ nhớ rằng ông ấy có nuôi một con dê, một lần.”
“Thế thì giúp ích được nhiều quá.”
Kramer nhún vai. “Đó không phải là lỗi của tôi.”
“Tôi băn khoăn liệu chúng ta sẽ có được trông thấy ông ấy lần nữa không.” Gross nhìn chằm chằm xuống dấu chỉ dẫn, vẫn đang treo ở ngoài rìa bảng biểu. “Tôi băn khoăn liệu ông ấy sẽ di chuyển về lại theo cách này.”
“Tôi cũng thắc mắc tương tự,” Kramer nói.
Đêm đó Kramer nằm trên giường, trằn trọc hết bên này bên kia, mà không tài nào ngủ được. Trọng lực của mặt trăng, thậm chí tăng lên một cách không tự nhiên, cũng chưa quen thuộc với anh và nó làm cho anh không cảm thấy thoải mái. Một ngàn suy nghĩ đang vẩn vơ quay vòng vòng trong đầu anh khi anh đặt lưng nằm xuống, hoàn toàn tỉnh táo.
Tất cả những điều này nghĩa là thế nào? Kế hoạch của giáo sư là gì? Có thể họ sẽ chẳng bao giờ biết được. Có thể con tàu này sẽ biến mất hoàn toàn; ông già đã mãi mãi ra đi, vọt vào không gian ngoài. Họ có thể sẽ chẳng bao giờ tìm ra được vì sao ông ấy lại làm thế, mục đích gì–nếu có–đã hiển hiện trong tâm trí ông ấy.
Kamer ngồi trên giường. Anh bật đèn lên và châm một điếu thuốc. Khoang của anh nhỏ, một phòng ngủ lắp ráp bằng kim loại, một phần thuộc căn cứ trên mặt trăng.
Ông già đã muốn nói chuyện với anh. Ông ấy muốn thảo luận các vấn đề, một cuộc đối thoại, nhưng trong cơn xúc động và bối rối tất cả những gì họ có thể suy nghĩ được là tránh ra xa. Con tàu đang gấp gáp đi cùng họ, mang họ vào không gian ngoài. Kramer mím chặt môi. Liệu họ có thể bị chỉ trích? Họ không biết họ đang được đưa đi đâu, hay tại sao. Họ không tự lo liệu được, bị giam trong con tàu của chính mình, và con tàu đuổi đang đứng đó đợi để đón họ là cơ hội cuối cùng của họ. Một nửa tiếng nữa thôi thì có thể đã là quá muộn.
Nhưng Ông già đã muốn nói gì? Những gì ông đã định nói với anh, trong những thời khắc hỗn độn đó khi con tàu xung quanh họ đã đến lù lù trước mặt, mỗi một thanh chống và dây nối bằng kim loại bỗng nhiên sống động, cơ thể của một sinh vật sống, một sinh vật bằng kim loại khổng lồ?
Điều đó thật kỳ lạ, khó chấp nhận. Thậm chí ngay đến tận bây giờ, anh vẫn không thể quên được nó. Anh khó chịu nhìn quanh khắp căn phòng. Nó ám chỉ điều gì, đời sống sắp tới của kim loại và nhựa? Tất cả bỗng nhiên nhận thấy họ đang sống trong một sinh vật sống, trong bụng của nó, như Jonah trong bụng một con cá heo.
Nó đã từng sống, và nó đã nói chuyện với họ, nói một cách bình tĩnh và lý trí, khi nó xua họ, nhanh hơn và nhanh hơn nữa vào không gian ngoài. Máy phát thanh trên tường và mạch dẫn đã trở thành những dây âm thanh và cái miệng, hệ thống dây điện thành tủy sống và dây thần kinh, những cánh cửa sập và tiếp âm và mạch dẫn những nút ngắt điện thành những bắp thịt.
Họ đã hoàn toàn mất tự chủ, hoàn toàn mất tự chủ. Con tàu đã, trong một giây ngắn ngủi, đánh cắp sức mạnh của họ mang ra xa và bỏ mặc họ không có khả năng tự vệ, hầu như phụ thuộc vào sự độ lượng của nó. Điều đó không đúng, nó làm anh thấy khó chịu. Trọn cuộc đời anh đã điều khiển những cỗ máy, bẻ cong tự nhiên và những thế lực thiên nhiên với con người và nhu cầu của con người. Loài người đã tiến hóa chậm chạp cho đến khi đạt tới vị trí điều khiển các sự vật, vận hành nó một cách phù hợp. Bây giờ đột nhiên tất cả đã bị ném xuống dưới bậc thang một lần nữa, phủ phục dưới một Quyền Năng mà chống lại nó họ chỉ là những đứa trẻ.
Kramer bật dậy ra khỏi giường. Anh khoác lên mình tấm áo choàng tắm và bắt đầu kiếm một điếu thuốc lá. Khi anh đang lục lọi, thì điện thoại video báo chuông.
Anh búng tay bật cuộc gọi lên.
“Tôi nghe”
Gương mặt hiện lên trên màn hình. “Một cuộc gọi từ Trái Đất, thưa ông Kramer. Một cuộc gọi khẩn cấp.”
“Một cuộc gọi khẩn cấp? Cho tôi à? Nối máy cho tôi.” Kramer tỉnh hẳn, chải ngược tóc mình ra sau hai con mắt. Tiếng chuông đổ làm anh giật mình.
From the speaker a strange voice came. “Philip Kramer? Is this Kramer?” Từ máy phát thanh một giọng lạ lùng cất lên. “Philip Kramer? Có phải Philip Kramer đó không?”
“Phải. Nói tiếp đi.”
“Đây là bệnh viện Đa khoa, New York, trái đất. Ông Kramer, vợ ông đang ở đây. cô ấy đã bị thương nặng trong một tai nạn. Tên anh đã được trao cho chúng tôi để liên lạc. Ông có thể–“
“Nặng đến mức nào? Kramer nắm lấy chân đặt máy gọi video. “Có tệ lắm không?”
“Vâng, nặng đó, ông Kramer. Ông có thể đến được không? Ông càng đến sớm chừng nào càng tốt chừng đó.”
“Được.” Kramer gật đầu. “Tôi sẽ tới. Cảm ơn nhiều.”
(Còn nữa)
One reply to “Thưa ngài tàu không gian bởi Philip.K.Dick, P.4”