Một con tàu không gian não người điều khiển sẽ biểu trưng cho cơ giới hoàn hảo. Ý tưởng này đã thành công, và một thứ chưa bao giờ được thấy trước đây: một thực thể kỳ lạ được gọi là – Ngài tàu không gian.
Màn hình tắt ngúm khi việc liên lạc bị đứt gãy. Kramer chờ trong giây lát. Rồi anh nhấn nút. Màn hình lại bật sáng trở lại. “Vâng, thưa ngài,” người giám sát nói.
”Tôi có thể lên một con tàu về Trái Đất ngay lập tức được không? Trường hợp khẩn cấp. Vợ tôi–“
”Không có tàu rời mặt trăng trong tám tiếng nữa. Ngài sẽ phải đợi cho đến lượt tiếp theo.”
“Tôi không thể làm cách nào khác sao?”
“Chứng tôi có thể loan truyền một lời yêu cầu tới tất cả các con tàu đi qua vùng này. Thỉnh thoảng các con tàu đi qua đây quay về Trái Đất để sửa chữa.”
“Anh có thể lan truyền yêu cầu đó cho tôi được không? Tôi sẽ hạ xuống khu vực.”
“Vâng, thưa ngài. Nhưng có thể khá lâu sẽ không có con tàu nào trong khu vực. Đó là đánh cược.” Màn hình tắt phụt,.
Kramer nhanh chóng mặc đồ. Anh khoác áo choàng và rảo nhanh tới thang máy. Một lát sau anh đang chạy qua một sảnh tiếp đón chung, đi qua những dãy bàn và những bàn họp. Tại cửa ra vào những người lính gác bước sang một bên và anh bước ra phía ngoài, bước trên những bậc bê tông vững chắc.
Mặt trăng đang khuất bóng. Dưới chân anh từ trường lan rộng vào màn đêm bất tận, một khoảng trống đen thui, vô tận, không có hình thù. Anh cẩn thận bước xuống những bậc và dọc theo đoạn đường thoai thoải dọc theo một bên từ trường, tới tháp điều khiển. Một vệt những ánh sáng đỏ nhạt chỉ đường cho anh.
Hai lính gác chặn anh lại nơi chân tháp, đứng trong những cái bóng, súng của họ đã sẵn sàng.
“Kramer đó à?”
“Đúng.” Một ánh đèn rọi vào mặt anh.
“Yêu cầu của anh đã được gửi ra ngoài rồi.”
“Có hy vọng gì không?” Kramer hỏi.
“Có con tàu gần đây đã liên lạc với chúng tôi. Nó có một máy bay phản lực bị hư và đang dần dần bay về lại Trái Đất, ra xa khỏi qũy đạo.”
“Hay quá.” Kramer gật đầu, một dòng cảm xúc nhẹ nhõm chảy qua người anh. Anh châm một điếu thuốc và mời từng lính gác. Những người này châm lửa.
“Thưa ngài,” một trong số họ hỏi, “con tàu thử nghiệm có thật không?”
“Ý anh là sao?”
“Nó xuất hiện và biến mất?”
”Không, không hẳn thế,” Kramer nói. “Nó có một hệ thống kiểm soát mới thay cho những thiết bị Johnson. Nó không được thử thách đúng cách thôi.”
”Nhưng thưa ngài, một trong những con tàu tuần tiễu có mặt ở đó gần nó, và một người bạn của tôi nói rằng con tàu đó hoạt động kỳ cục. Anh ta chưa bao giờ thấy bất cứ thứ nào như thế. Giống như một lần anh ta đi câu cá trên Trái Đất, ở bang Washington, đi câu cá chẽm. Loại cá đó thông minh, lượn lối này lối kia, đi đường này và đường kia–“
“Đây tàu của ngài đây,” người lính khác nói. “Hãy nhìn kìa!”
Một bóng hình mờ nhạt to lớn đang chậm rãi định vị xuống khu vực. Họ chẳng nhìn thấy gì cả ngoài hàng loạt những nốt đèn nhấp nháy màu xanh. Kramer nhìn chăm chăm vào bóng hình đó.
”Tốt hơn hãy khẩn trương, thưa ngài,” người lính nói. “Họ không nán lại đây lâu đâu.”
“Cảm ơn.” Kramer đưa mắt nhìn quanh khu vực, về phái hình thù màu đen đang nổi lên bên trên anh, mở rộng theo chiều rộng của từ trường. Thanh lên được hạ xuống một bên của con tàu và anh bước lên đó. Thang máy nâng lên, và một lát sau Kramer đã ở bên trong con tàu. Cánh cửa thoát được đóng chặt phía sau anh.
Khi anh bước tù những bậc thang lên trên đến boong tàu chính những tua bin gầm hét từ mặt trăng, ra phía ngoài không gian.
Kramer mở cánh cửa tới boong tàu chính. Đột nhiên anh dừng lại, nhìn xung quanh anh trong kinh ngạc.
“Trời ơi,” anh nói. Sự nhận thức này chiếm choáng anh, làm anh tê liệt. Anh ngồi xuống ghế, đầu óc anh quay cuồng. “Trời ơi.
Con tàu gầm lên ngoài không gian từ bỏ mặt trăng và Trái Đất xa hơn từng giây phút.
Và anh chẳng thể làm gì được.
“Vậy ra chính ông là người đã kết nối cuộc gọi,” cuối cùng anh cũng thốt lên lời. “Chính ông là người đã gọi video cho tôi, chứ không phải là bệnh viện trên Trái Đất. Đó là một phần của kế hoạch.” Anh ngước nhìn lên và xung quanh mình. “Còn Dolores thực sự–“
“Vợ anh ổn,” loa phát thanh trên tường trên đầu anh lạnh lùng nói. “Đó là ngụy tạo thôi. Tôi xin lỗi đã phải liên lạc với anh bằng cách đó, Philip, nhưng tôi chỉ nghĩ được đến thế. Một ngày nữa anh sẽ tiếp Trái Đất. Tôi không muốn ở lại khu vực này lâu nữa không cần thiết. Họ đã chắc chắn tìm thấy tôi ngoài không gian sâu nhưng tôi đã xoay sở để ở lại đây mà không gặp quá nhiều nguy hiểm. Và thậm chí bức thư bị trộm cũng dần dà được tìm thấy.”
Kramer lo lắng hút điếu thuốc của mình. “Ông định làm gì? Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đầu tiên, tôi muốn nói chuyện với anh. Tôi có rất nhiều thứ để thảo luận. Tôi đã thất vọng khi anh bỏ rơi tôi, với những người khác. Tôi đã hy vọng anh ở lại.” Giọng nói khô khan cười khục khoặc. “Còn nhớ chúng ta thường hay trò chuyện như thế nào những ngày xưa đó, anh và tôi? Cũng đã lâu quá rồi.”
Con tàu đang lấy tốc độ. Nó lao qua không gian với tốc độ khủng khiếp, vọt qua lớp phòng thủ cuối cùng và vượt ra bên ngoài. Một cơn buồn nôn làm Kramer phải cúi người trong giây lát.
Khi anh đứng thẳng dậy giọng nói lại phát ra từ trên tường, “Tôi xin lỗi đã tăng tốc quá nhanh, nhưng chúng ta vẫn còn ở trong nguy hiểm. Một vài phút giây nữa thôi và chúng ta sẽ tự do.”
“Thế còn những con tàu truy sát thì sao? Họ vẫn ở ngoài đấy chứ?”
“Tôi vừa tránh khỏi một vài trong số chúng. Họ khá hiếu kỳ về tôi.”
“Hiếu kỳ ư?”
“Họ cảm thấy tôi khác biệt, giống những địa lôi cơ bản của họ hơn. Họ không thích điều đó. Tôi tin họ sẽ rút lui khỏi khu vực này, sớm thôi. Rõ ràng là họ không muốn dính dáng đến tôi. Họ là chủng tộc già cỗi, Philip. Tôi đã muốn tiếp cận gần họ hơn, để học hỏi điều gì đó từ họ. Tôi cho rằng họ không sử dụng các vật liệu trơ. Tất cả thiết bị và công cụ của họ đều rất sống động, theo hình thức này hay khác. Thậm chí các con tàu của họ–”
“Chúng ta đang đi đâu?” Kramer nói. “Tôi muốn biết ông đang dẫn tôi đến đâu.”
”Thành thật mà nói, tôi không chắc lắm.”
“Ông không chắc ư?”
“Tôi chưa phác thảo ra được chi tiết cụ thể. Vẫn còn một số điểm chưa rõ ràng trong chương trình của tôi. Nhưng tôi nghĩ chỉ trong thời gian ngắn thôi tôi sẽ giải quyết được thôi.”
“Chương trình của ông là gì?” Kramer nói.
“Rất đơn giản. Nhưng anh không muốn tới phòng điều khiển và ngồi xuống? Ghế ngồi ở đó dễ chịu hơn nhiều so với chiếc ghế dài kim loại đó.”
Kramer đi vào phòng điều khiển và ngồi xuống bên bảng điều khiển. Nhìn vào bảng thiết bị vô ích đó khiến anh cảm thấy lạ lùng.
“Có vấn đề gì thế?” loa phát thanh trên bảng điều khiển kêu rè rè.
Kramer làm điệu bộ bất lực. “Tôi- chẳng có tác dụng gì cả. Tôi chẳng thể làm gì. Và tôi chẳng thích điều đó. Ông có khiển trách tôi không?”
“Không. Không, tôi không khiển trách anh. Nhưng anh sẽ sớm lấy lại được sự điều khiển thôi. Đừng lo lắng. Đây chỉ là cách chước tạm thời thôi, mang anh đi theo cách này. Tôi cũng không thực lòng muốn điều này xảy ra. Tôi quên rằng sẽ có lệnh đưa ra để bắn hạ tôi trong tầm ngắm.”
“Đó là ý tưởng của Gross.”
Tôi không nghi ngờ điều đó. Quan niệm của tôi, kế hoạch của tôi, tới với tôi ngay khi anh bắt đầu miêu tả dự án, cái ngày đó tại nhà tôi. Tôi đã thấy ngay là anh nhầm; các anh không có chút hiểu biết gì về tâm trí cả. Tôi nhận ra rằng sự chuyển tiếp một bộ não người từ một cơ thể hữu cơ tới một con tàu giả tuệ hỗn hợp sẽ không làm mất đi khả năng suy nghĩ bằng đầu óc của tâm trí. Khi một người nghĩ, anh ta tồn tại.
Khi tôi nhận ra điều đó, tôi dã thấy khả năng một giấc mơ lâu đời trở thành thật. Tôi đã khá già khi lần đầu gặp ạn, Philip. Thậm chí tuổi đời đã đi đến lúc cạn. Tôi chỉ có thể nhìn thấy cái chêt trước mắt, và với nó mọi ý tưởng của tôi tan biến hết. Tôi chẳng để lại dấu ấn gì trên cõi đời này cả, chẳng thứ gì. Những sinh viên của tôi, từng người một, đi từ tôi vào thế giới, để nhận lấy những công việc trong Dự án Nghiên cứu vĩ đại, cuộc tìm kiếm những vũ khí chiến tranh to lớn hơn và tốt hơn.
“Thế giới đã tranh đấu với nhau trong suốt một thời gian dài, đầu tiên là với chính nó, sau đó với những người Sao Hỏa, sau đó với những sinh vật từ chòm sao Cận Tinh, những người mà chúng ta chẳng biết gì về họ cả. Xã hội loài người đã tiến hóa chiến tranh như là một thiết định văn hóa, như khoa học thiên văn học, hay toán học. Chiến tranh là một phần của đời sống chúng ta, một sự nghiệp, một thiên hướng được chú trọng. Nhưng thanh niên nam cũng như nữ sáng dạ, nhanh nhẹn chuyển sang nó, đặt gánh nặng lên vai họ hệt như họ đã làm trong thời đại của Nebuchadnezzar. Nó luôn luôn là như vậy.
“Nhưng nó có ăn vào máu của nhân loại không? Tôi không nghĩ thế. Không có luật lệ xa hội nào nào là bẩm sinh. Đã có rất nhiều những chủng người không bao giờ gây chiến; người Eskimos chưa bao giờ nắm bắt ý tưởng về chiến tranh, và những người da đỏ Châu Mỹ chưa bao giờ phát động chiến tranh bao giờ.
Nhưng những người biệt giáo này đã bị quét sạch, và một mô hình văn hóa được thành lập đã trở thành tiêu chuẩn cho cả hành tinh. Giờ thì nó đã thâm căn cố đế vào chúng ta.
“Nhưng ở một nơi nào đó song song có một cách khác để giải quyết những vấn đề đã khởi sự và bén rẽ, một thứ gì đó mà vô số người và vật chất chuyển–“
“Kế hoạch của ông là gì?” Kramer nói. “Tôi biết lý thuyết. Đó là một phần trong những bài giảng của ông.”
“Đúng thế, được vùi trong một bài giảng về lựa chọn thực vật, như tôi nhớ thế. Khi anh tìm đến tôi với đề xuất này tôi nhận ra rằng có lẽ sự nhận biết của tôi có thể được đưa vào thực tiến, sau tất cả. Nếu lý thuyết của tôi đúng rằng chiến tranh là chỉ là một thói quen, không phải là một thứ bản năng, một xã hội xây dựng ngoài xaTrái Đất với những gốc rễ văn hóa phát triển một cách khác biệt. Nếu nó không thu hút nổi sự chú ý của chúng ta, nếu nó có thể bắt đầu mọc ngoài trên một cái chân khác, nó có thể không xuất hiện tại cùng một thời điểm mà chúng ta đã đạt đến: một tận cùng, với không gì ngoài những cuộc chiến ngày càng qui mô hơn, cho đến khi chẳng còn lại gì ngoài đổ nát và hủy diệt khắp mọi nơi.
Tất nhiên, chắc có lẽ sẽ có một người quan sá để chỉ đạo sự thử nghiệm, trước tiên. Một cuộc khủng hoảng chắc chắn sẽ đến rất nhanh, có thể là trong thế hệ thứ hai. Cain có thể sẽ đứng dậy gần như lập tức.
Anh thấy đấy, Kramer, tôi dự đoán rằng nếu tôi ở lại trong suốt phần đời còn lại, trên một hành tinh nhỏ hay một mặt trăng, tôi có thể sẽ giữ được công năng trong khoảng gần một trăm năm. Chừng đó đủ thời gian, hiệu quả để xem hướng đi của một thuộc địa mớ Sau đó–chà, sau đó sẽ tùy vào chính thuộc địa đó.
Điều này tất lẽ dĩ ngẫu thôi, đương nhiên rồi. Con người về lâu về dài phải giành tự kiểm soát. Một trăm năm, và sau đó họ sẽ kiểm soát số phận của chính họ. Có lẽ tôi sai, có lẽ chiến tranh nhiều hơn một thói quen. Có lẽ đó là luật của vũ trụ, rằng các thực thể chỉ có thể tồn tại theo những nhóm bằng bạo lực nhóm.
Nhưng tôi tiến về phía trước và bắt lấy cơ hội rằng nó chỉ là một thói quen, rằng tôi đúng, rằng chiến tranh là một điều gì đó chúng ta quá quen đến nỗi chúng ta không nhận ra rằng đó là một điều không tự nhiên. Giờ về điểm đến! Tôi vẫn chỉ có chút mơ hồ về chốn đó thôi. Chúng ta vẫn phải tìm ra chốn đó.
“Đó là những gì chúng ta đang làm bây giờ. Anh và tôi sẽ thăm dò một vài hệ thống nằm ngoài con đường đã khám phá, những hành tinh nơi có tiềm năng thương mại đủ dài để người Trái Đất xuất đi. Tôi biết một hành tinh có thể là một chốn tốt đẹp. Nó đã được đoàn thám hiểm Fairchild báo cáo trong cuốn sổ tay ban đầu của họ. Để bắt đầu chúng ta có thể tra cứu từ đó.”
Con tàu chìm trong im lặng.
Kramer ngồi trong một lúc, nhìn xuống sàn kim lại dưới chân anh. Sàn nhà đạp mạnh theo nhịp với sự chuyển động của các tua bin. Cuối cùng anh ngẩng đầu lên.
“Có thể ông đúng. Có lẽ cách nhìn của chúng ta chỉ là một thói quen.” Kramer đứng dậy. “Nhưng tôi băn khoăn nếu có điều gì đó xảy đên với ông thì sao?”
“Điều gì vậy?”
“Nếu đó là một thói quen thâm căn cố đế, ngược trở lại hàng nghìn năm trước, ông sẽ khiến những người xâm chiếm phá vỡ bằng cách nào? bỏ lại Trái Đất và những luật lệ của người Trái Đất? Còn thế hệ này thì sao, những người đầu tiên, những người đã tìm ra thuộc địa? Tôi nghĩ ông đúng thế hệ sau sẽ hoàn toàn rũ bỏ tất cả những điều này, nếu có một–” Anh nghiến răng, “–Một Ông già ở trên dạy dỗ họ một điều gì đó thay thế.”
Kramer nhìn lên trên máy phát thanh trên tường. “Ông sẽ khiến người Trái Đất từ bỏ hành tinh và đi với ông, nếu theo lý thuyết của riêng ông, thế hệ này không thể cứu rỗi, vậy thì phải bắt đầu tất cả với thế hệ tiếp theo?”
Bức tường im lặng. Rồi nó phát ra một âm thanh, tiếng khúc khích khô khan yếu ớt.
“Tôi ngạc nhiên với anh đấy, Philip. Những người định cư có thể tìm ra được. Chúng ta không cần nhiều đâu, chỉ vài người thôi.” Loa phát thanh khúc khích lần nữa.” Tôi sẽ nói anh biết giải pháp của tôi.”
Dưới cuối hành lang một cánh cửa mở ra. Có tiếng động, một tiếng động lưỡng lự. Kramer quay đầu lại.
“Dolores!”
Dolores Kramer đứng đó đắn đo, nhìn vào phòng điều khiển. Cô chớp mắt trong ngạc nhiên. “Phil! ANh đang làm gì ở đây thế? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Họ nhìn nhau chăm chăm.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Dolores nói. “Em nhận được một cuộc gọi video nói rằng anh bị thương trong một vụ nổ ở mặt trăng–”
Loa phát thanh bật tiếng. “Anh thấy đấy, Philip, vấn đề đó đã được giải quyết. Chúng ta thật sựu đâu có cần nhiều người; mỗi một cặp đôi có thể làm điều đó.”
Kramer chậm rãi gật đầu.” Tôi hiểu rồi,” anh lẩm bẩm trong cuống họng. “Chỉ một cặp đôi. Một người đàn ông và đàn bà.”
“Họ có thể làm nên chuyện, nếu có người quan sát và xem xét liệu mọi việc có diễn ra theo đúng như chúng phải. Sẽ có một vài điều tôi có thể giúp anh, Philip. Một vài điều. Tôi nghĩ, chúng ta sẽ hợp tác ăn ý.”
Kramer cười ngoác miệng. “Ông thậm chí có thể giúp chúng tôi đặt tên cho các con vật,” anh nói. “Tôi hiểu ra rằng đó là bước khỏi đầu.”
“Tôi rất lấy làm vinh dự,” giọng nói không cá tính, ngữ điệu nói. “Như tôi nhớ, vai trò của tôi sẽ là mang chúng đến với anh, từng loài một. Sau đó anh có thể tự đặt tên cho chúng.”
“Em không hiểu,” Dolores ấp úng. “Ý ông ấy nói gì thế, Phil? Đặt tên cho các con vật. Những con vật nào? Chúng ta đang đi đâu thế?”
Kramer từ từ bước qua tới cánh cửa ra vào và đứng yên lặng, hai tay gập lại trước ngực. Xa nơi con tàu vô số những mảnh ánh sáng nhấp nháy, hàng ngàn những viên đá đang lấp lánh trong hư vô đen ngòm. Những ngôi sao, những mặt trời, những hệ thống. Vô tận, không thể đếm được. Một vũ trụ của các thế giới. Một vô cùng tận những hành tinh, đang đợi họ, nhấp nháy và lấp lánh trong bóng tối.
Anh quay lại, bước ra khỏi noi cánh cửa. “Chúng ta đang đi đâu ư?” Anh mỉm cười với vợ của mình, đứng đó lo lắng và khiếp sợ, đôi mắt to tròn của cô cảnh giác cực độ. “Anh không biết chúng ta đang đi đâu,” anh nói. “Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng lắm lúc này… Anh bắt đầu nhận ra quan điểm của giáo sư, quan trọng là kết quả sau cùng.”
Và lần đầu tiên trong nhiều tháng anh đặt tay vòng qua người Dolores. Ban đầu cô cứng đơ người, nỗi sợ hãi vẫn còn trong mắt cô. Nhưng bỗng nhiên cô thả lỏng vào người anh và những giọt nước mắt lăn trên má cô.
“Phil…anh có thực sự nghĩ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu–anh và em?”
He kissed her tenderly, then passionately. Anh hôn cô nhẹ nhàng, sau đó nồng nàn.
Và con tàu không gian vụt nhanh qua những vô tận, không đường biên của khoảng không…
Đọc truyện bằng tiếng Anh tại đây: https://www.gutenberg.org/files/32522/32522-h/32522-h.htm