Thưa ngài tàu không gian bởi Philip.K.Dick (P.3)

Một con tàu không gian não người điều khiển sẽ biểu trưng cho cơ giới hoàn hảo. Ý tưởng này đã thành công, và một thứ chưa bao giờ được thấy trước đây: một thực thể kỳ lạ được gọi là – Ngài tàu không gian.

Truyện được đăng trên tạp trí Imagination Stories of Science and Fantasy, truyện khoa học viễn tưởng và tưởng tượng kỳ ảo, tháng 1, năm 1953, tại Hoa Kỳ. Lĩnh vực nghiên cứu AI – trí tuệ nhân tạo được ra đời tại một hội thảo tại Đại học Dartmouth năm 1956.

taukhonggian3
tàu không gian trong vũ trụ bao la

Con tàu đang đều đều lao xuống, dưới bàn tay của phi công vô hình. Xuôi dưới tận bên trong con tàu, được bọc sắt cẩn thận, một bộ não người mềm nằm trong một bể chứa dung dịch, một ngàn tia nạp điện đang nhảy múa trên bề mặt của nó. Khi những tia nạp điện này nổi lên chúng được thu nhận và phát tán, chuyển sang những hệ thống tiếp âm, khuyếc tán, mang tới toàn bộ con tàu–

Gross lo lắng lau trán mình. “Vậy là ông ta giờ đang chạy rồi. Tôi hy vọng là ông ấy biết ông ấy đang làm gì.”

Kramer gật đầu khó hiểu. “Tôi nghĩ ông ấy biết.”

“Ý anh là sao?”

“Không có gì.” Kramer đi tới cửa. “Tôi thấy chúng ta vẫn đang di chuyển theo đường thẳng.” Anh nâng micro lên. “Chúng tôi có thể hướng dẫn cho bộ não bằng miệng, thông qua cái này.” Anh thổi thử nghiệm micrô.

“Tiếp tục đi,” Winter nói.

“Lái con tàu vòng quanh bán nguyệt bên phải,”. “Giảm tốc độ.”

Họ đợi. Thời gian trôi qua. Gross nhìn Kramer. “Không có gì thay đổi. Chẳng thấy gì cả,”

“Hãy đợi.”

Dần dần, con tàu bắt đầu quay đầu. Những tuabin trượt, giảm nhịp chạy ổn định của chúng. Con tàu đang đi vào quỹ đạo mới của nó, dần tự thích ứng. Gần đấy một vài mảnh vỡ trong không gian lao vụt qua, cháy rụi trong nhũng luồng hơi của tuabin phản lực.

“Lúc này mọi sự ổn,” Gross nói.

Họ bắt đầu thở dễ hơn. Người phi công vô hình đã điều khiển một cách trơn tru, không động tĩnh. Con tàu đã nằm trong tay những bàn tay tài giỏi. Kramer nói thêm vài từ vào mic, rồi họ lại chao liệng. Giờ họ quay trở lại con đường cũ, về phía mặt trăng.

“Hãy đợi xem ông ấy làm gì khi chúng ta đi vào lực hút của mặt trăng,” Kramer nói. “Ông ấy là một nhà toán học tài ba, ông già ấy. Ông ấy có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.”

Con tàu rẽ hướng, rời xa mặt trăng. Quả cầu to lớn bị gặm rớt xuống phía sau họ.

Gross thở phào nhẹ nhõm. “Vậy là xong.”

“Còn điều này nữa.” Kramer nhấc microphone lên. “Hãy quay trở lại mặt trăng và đậu con tàu ở trường không gian đầu tiên,” anh nói vào đó.”

“Chúa ơi,” Winter lẩm bẩm. “Tại sao anh–“

“Yên lặng.” Kramer đứng đó, nghe ngóng. “Những cánh quạt gió kêu rời rạc và gầm lên khi con tàu chao liệng vòng quanh, lấy tốc độ. Họ đang quay trở lại, quay trở lại mặt trăng lần nữa, Con tàu chúi mũi xuống, tiến về phía quả cầu lớn phía dưới.

”Chúng ta sẽ đi nhanh hơn chút xíu,” người phi công nói. “Tôi không biết làm thế nào ông ta có thể hạ cánh ở tốc lực này.”

Cánh cửa đã đóng hết cỡ, khi quả cầu lồi ra nhanh chóng. Người phi công nhanh chóng đi về phía bàn điều khiển, với lấy những nút điều khiển. Con tàu xốc mạnh thình lình. Cánh mũi nhấc lên và con tàu vọt ra ngoài không gian, ra xa khỏi mặt trăng, chuyển hướng ở một góc nghiêng. Những người đàn ông bị ném xuống sàn bởi sự thay đổi hướng đột ngột đó. Họ cố đứng dậy, không nói lời nào, chằm chằm nhìn nhau.

Người phi công nhìn xuống bàn điều khiển. “Không phải tại tôi! Tôi chẳng động vào thứ gì cả. Tôi thậm chí còn không đến gần nó.”

Mỗi lúc con tàu lấy lại được tốc độ. Kramer ngần ngừ. “Có lẽ anh nên chuyển nó lại trạng thái điều khiển bằng tay.”

Người phi công đóng lại nút chuyển mạch. Anh giữ chặt lấy bộ điều khiển và dò dẫm di chuyển chúng. “Chẳng có gì sất. Nó không phản ứng.”

Không ai nói một lời.

“Anh có thể những gì đã xảy ra rồi đấy,” Kramer bình tĩnh nói. “Ông già sẽ chẳng từ bỏ đâu, giờ thì ông ấy đã nắm được nó rồi. Tôi đã lo sợ điều này khi tôi thấy những thay đổi dẫn điện. Mọi thứ trên con thuyền này sẽ được điều khiển trung tâm, thậm chí ngay cả hệ thống làm lạnh, những cánh cửa hầm, chỗ xả rác. Chúng ta không tự lo liệu được.”

“Vô lý.” Gross bước dài tới bàn điều khiển. Anh nắm lấy bánh lái và xoay nó. Con tàu tiếp tục di chuyển theo quỹ đạo của nó, di chuyển khỏi mặt trăng, để nó lại đằng sau.”

“Bỏ ra!” Kramer nói vào micro. “Hãy ra khỏi buồng lái! Chúng ta sẽ lấy lại quyền điều khiển. Bỏ ra.”

“Không ổn rồi,” người phi công nói. “Chẳng có gì cả.” Anh xoay cái bánh lái vô dụng. “Nó chết rồi, chết hoàn toàn rồi.”

“Và chúng ta vẫn đang chuyển hướng ra ngoài,” Winter nói, cười toe toét. “Chúng ta sẽ đi xuyên qua vành đai tuyến phòng thủ đầu tiên trong một vài phút nữa. Nếu họ không bắn hạ chúng ta xuống–“

“Chúng ta nên truyền tin radio lại.” Người phi công nhấn nút tín hiệu radio gửi. “Tôi sẽ liên lạc với những căn cứ chính, một trong những trạm quan sát.”

“Tốt hơn hãy tới vành đai phòng vệ, với tốc độ mà chúng ta đang đi. Chúng ta sẽ tới đó trong vòng một phút nữa.”

“Và sau đó,” Kramer nói, “chúng ta sẽ ở ngoài không gian. Ông ấy đang di chuyển chúng ta ra theo tốc lực không gian ngoài. Con tàu này có được gắn những bồn tắm?”

“Bồn tắm?” Gross nói.

“Những bồn ngủ. Dành cho lúc di chuyển ngoài không gian. Chúng ta có thể cần tới chúng nếu chúng ta đi nhanh hơn.”

“Nhưng Chúa ơi, chúng ta đi đâu đây?” Gross nói. “Đi đâu – ông ấy đưa chúng ta đi đâu?”

Người Phi công đã liên thông được. “Đây là Dwight, trên tàu,” anh nói. “Chúng ta đang đi vào vùng phòng vệ ở tốc lực cao. Đừng đốt cháy chúng tôi.”

“Quay lại,” Giọng nói không người phát ra từ loa phóng. “Anh không được phép vào vùng phòng thủ.”

“Chúng tôi không thể. Chúng tôi đã mất kiểm soát.”

“Mất kiểm soát ư?”

“Đây là con tàu thử nghiệm.”

bangdieukhientau
bảng điều khiển tàu không gian, hình minh họa từ pinterest

Gross nắm lấy máy phát thanh. ” Đây là chỉ huy Gross, bộ phận An ninh. Chúng tôi đang được chuyển ra không gian ngoài. Chúng tôi chẳng thể làm gì lúc này. Có cách nào mà chúng tôi có thể chuyển khỏi tàu này không?”

Một chút do dự. “Chúng tôi có một vài con tàu truy kích nhanh có thể đón các anh nếu các anh muốn nhảy. Nếu may mắn chúng có thể tìm thấy các anh. Các anh có ánh sáng báo hiệu không gian?”

“Chúng tôi có, người Phi công nói. “Hãy thử nó.”

“Rời bỏ con tàu ư?” Kramer nói. “Nếu chúng ta rời bây giờ chúng ta sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nó.”

“Chúng ta có thể làm gì nữa? Chúng ta lúc nào cũng vượt tốc độ. Anh đề nghị chúng ta sẽ ở đây ư?”

“Không.” Kramer lắc đầu. “Chết tiệt, chắc phải có một giải pháp nào tốt hơn chứ?”

“Anh có thể liên hệ với ông ấy được không?” Winter hỏi. “Ông già đó ư? Cố gắng giải thích cho ông ấy ư?”

“Cũng đáng để thử lắm,” Gross nói. “Thử đi.”

“Được rồi.” Kramer với lấy mic. Anh ngập ngừng một lát. “Nghe này! Ông có nghe thấy tôi nói gì không? Đây là Phil Kramer. Ông có nghe tôi nói không, giáo sư? Ông có thể nghe tiếng tôi không? Tôi muốn ông phóng thích những nút điều khiển.”

Im lặng ngập tràn.

“Đây là Kramer, thưa giáo sư. Ngài có thể nghe tiếng tôi chứ? Ngài nhớ tôi là ai chứ? Ngài có hiểu đây là ai?”

Bên trên bảng điều khiển lao treo tường phát ra một âm thanh, đứt quãng không rõ. Họ nhìn lên trên.

“Ngài có thể nghe tiếng tôi không, thưa giáo sư. Tôi là Philip Kramer. Tôi muốn ngài trao lại con tàu cho chúng tôi. Nếu ngài có thể nghe tiếng tôi, hãy bỏ quyền điều khiển! Từ bỏ đi, thưa giáo sư. Từ bỏ đi!”

Im lặng. Một tiếng động sột soạt phát ra đột ngột, như tiếng gió. Họ đưa mắt nhìn nhau. Có sự im lặng trong giây lát.

“Thật lãng phí thời giờ,” Gross nói.

“Không — nghe đi!”

Tiếng động sột soạt đó lại phát ra. Sau đó, lẫn với tiếng động đó, hầu như lạc vào trong đó, một giọng nói, không ngữ điệu, không cảm xúc, một giọng nói không sự sống, máy móc từ loa phát kim loại gắn tường, phía trên đầu họ.

“…Có phải anh đó không, Philip? Tôi không thể nhận ra anh. Bóng tối…Ai vậy? Với anh…”

“Là tôi, Kramer.” Các ngón tay của anh nắm chặt lấy chiếc micro. “Ngài phải bỏ quyền điều khiển, thưa giáo sư. Chúng ta phải quay lại trái đất. Ngài phải từ bỏ.”

Im lặng. Sau đó, giọng nói yếu ớt, đứt quãng lại vọng ra, một chút mạnh mẽ hơn trước đó.” Kramer. Mọi thứ thật kỳ lạ. Dù vậy, Tôi đã đúng. Ý thức kết quả của suy tưởng. Tôi tư duy tôi tồn tại. Duy trì khả năng khái niệm. Anh có nghe tôi nói không?”

”Có, thưa giáo sư__”

“Tôi đã thay thế hệ thống dây điện. Điều khiển. Tôi đã khá chắc chắn…Tôi băn khoăn liệu mình có thể làm điều đó. Thử…”

Bỗng nhiên máy lạnh ngắt hệ vận hành. Nó lại bất ngờ ngắt ngang lần nữa. Dưới hành lanh một cánh cửa đóng sầm lại. Có gì đó ngã uỵch. Những người đàn ông đứng lên nghe ngóng. Tiếng động phát ra từ tứ phía quanh họ, các bảng điều khiển đang đóng vào, mở ra. Các bóng đèn nhấp nháy; họ đang ở trong bóng tối. Ánh sáng trở lại, và cùng lúc đó là tiếng những dây lò xo làm nóng tắt dần và yếu hẳn.

“Chúa ơi!” Winter nói.

Water tưới xuống chúng, hệ thống chống lửa khẩn cấp. Có tiếng rít của một luồng hơi. Một trong những cửa thoát hiểm đã trượt trở lại, và không khí rú lên hoảng loạn ra ngoài không gian.

Cánh cửa thoát hiểm đóng sầm lại. Con tàu chìm vào yên lặng . Những chiếc lò xo sưởi nhen nhóm hơi ấm. Đột ngột y hệt như màn biểu diễn kỳ quặc vừa bắt đầu đã chấm dứt.

“Tôi có thể làm–mọi thứ,” giọng nói lạnh lùng, khô khốc từ loa treo tường vọng ra.” Tất cả đều đã được kiểm soát. Kramer, Tôi muốn nói chuyện với anh. Tôi đã suy nghĩ–nghĩ rất nhiều. Tôi đã không gặp anh nhiều năm rồi. Có rất nhiều điều để thảo luận. Anh đã thay đổi, cậu bé. Chúng ta có rất nhiều thứ để thảo luận. Vợ anh–“

Người phi công túm lấy cánh tay của Kramer. “Có một con tàu đang lạng khỏi mũi tàu của chúng ta. Nhìn kìa.”

taukhonggian2
tàu không gian chạm trán

Họ chạy đến bên cửa tàu. Một con tàu nhạt nhòa mỏng manh đang di chuyển dọc theo cùng với họ, giữ cùng tốc độ với họ. Tín hiệu đang nhấp nháy.

“Một con tàu truy đuổi Terran,” người phi công nói. “Hãy nhảy nào. Họ sẽ đón chúng ta. Những bộ đồ phòng hộ–“

Anh ta chạy tới tủ đựng đồ dùng và xoay tay nắm. Cánh cửa mở ra và anh ta kéo những bộ đồ phòng hộ ra khắp sàn nhà.

“Nhanh lên, Gross nói. Một con lo sợ chiếm choáng lấy họ. Họ mặc đồ trong lo âu, kéo những tấm vải nặng nề lên khắp thân thể mình. Winter lẳng lặng đi tới cánh cửa thoát hiểm và đứng tại đó, chờ đợi những người khác. Họ gia nhập cùng anh, từng người một.

”Đi nào!” Gross nói. “Hãy mở cửa thoát hiểm.”

Winter kéo mạnh cánh cửa. “Giúp tôi với.”

Họ nắm lấy tay nắm cửa, cùng nhau kéo mạnh. Không thấy chuyển biến gì. Cánh cửa thoát từ chối nhúc nhích.

“Hãy lấy một cái thanh đẩy,” người phi công nói.

“Có ai có dây nổ không?” Gross nhìn quanh lo lắng. “Chết tiệt, nổ tung nó ra!”

“Kéo nào,” Kramer sốt sắng. “Cùng kéo nào.”

“Các anh đang ở chỗ cửa thoát?” giọng nói khô khốc vang lên, bao phủ và xoáy qua những hành lang của con tàu. Họ ngước nhìn lên, nhìn chăm chú quanh họ. “Tôi cảm thấy có gì đó gần đây, phía bên ngoài. Một con tàu chăng? Các anh đang ròi đi, đúng không? Kramer, anh cũng rời đi sao? Thật không may. Tôi đã hy vọng chúng ta có thể trao đổi. Có lẽ để dịp khác nếu anh được xui khiến ở lại.”

“Mở cửa thoát nào!” Kramer nói, nhìn chằm chằm lên những bức tường vô cảm của con tàu. “Vì Chúa, hãy mở nó ra!”

Im lặng, một sự chờ đợi bất tận. Sau đó, rất chậm chạp, cánh cửa thoát trượt lại. Không khí gầm lên thoát ra ngoài, đẩy qua họ ra ngoài không gian.

Từng người một họ nhảy, người này nối người kia, bị đẩy ra xa bởi vật liệu đẩy của những bộ đồ bảo hộ. Một vài phút sau họ bị kéo mạnh lên boong con tàu đi theo. Khi người cuối cùng trong số họ được nhấc qua cổng, con tàu của họ đột ngột chúi lên trên và bắn vút theo một tốc độ không tưởng. Nó biến mất.

taukhonggianchamtran
chuyển tàu không gian ngoài không gian, hình minh họa từ pinterest

Kramer bỏ chiếc nón bảo hiểm, thở dốc. Hai người thủy thủ giữ chặt lấy anh và bắt đầu quấn những chiếc chăn vòng quanh anh. Gross nhấm nháp chút cà phê, run rẩy.

“Nó đi rồi,” Kramer lẩm bẩm.

“Tôi sẽ phát đi tin cảnh báo,” Gross nói.

“Chuyện gì đã xảy ra với tàu của anh vậy?” một người thủy thủ hiếu kỳ hỏi. “Chắc chắc nó vọt đi trong vội vã. Ai điều khiển nó thế?”

“Chúng tôi sẽ phải tìm cách phá hủy nó thôi,” Gross tiếp lời, trên khuôn mặt đăm chiêu của anh. “Nó phải bị phá hủy. Không thể biết được nó — ông già ấy nghĩ gì.” Gross mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bằng kim loại. “Thật là một lời cảnh tỉnh sát sao với chúng tôi. Chúng tôi đã tin tưởng quá đỗi.”

“Ông ấy có thể tính toán làm gì,” Kramer nói, nửa với chính mình. “Nó chẳng có lý chút nào. Tôi không hiểu chuyện gì cả.”

(Còn nữa)

Đọc truyện bằng tiếng Anh tại đây: https://www.gutenberg.org/files/32522/32522-h/32522-h.htm

One reply to “Thưa ngài tàu không gian bởi Philip.K.Dick (P.3)”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *