“Cướp biển ngoài khơi” là một truyện ngắn được viết bởi F. Scott Fitzgerald vào năm 1920. Đây là một trong tám truyện ngắn có trong tuyển tập truyện ngắn được xuất bản đầu tiên của Fitzgerald, Flappers và Philosophers – Những cô nàng mới lớn và Những nhà triết học.
****************************************
Câu chuyện không chắc có thực này bắt đầu trên một bờ biển xanh mơ màng, đậm một màu như màu quần tất, và dưới một bầu trời xanh như những con ngươi trong mắt trẻ. Từ nửa phía tây của bầu trời mặt trời đang liệng những chiếc đĩa vàng xuống mặt biển – nếu ta chăm chú nhìn đủ lâu ta có thể thấy chúng nhảy hết đầu ngọn sóng này đến đầu ngọn sóng khác cho đến khi chúng hòa vào một vòng đồng xu vàng rộng trải hết nửa dặm và rồi cuối cùng một mặt trời lặn làm hoa cả mắt. Cỡ chừng nửa đường giữa bờ Florida và chiếc vòng vàng là một chiếc thuyền buồm hơi nước trắng, còn mới và duyên dáng, đang thả neo và dưới một tấm vải bạt màu xanh trắng ở phía đuôi thuyền một cô gái tóc vàng nằm ngả người trên một chiếc ghế mây dài, trên tay cô là cuốn Cuộc nổi loạn của các thiên thần, bởi Anatole France.
Cô gái chừng mười chín tuổi, mảnh khảnh và hiền thục, với chiếc miệng duyên dáng hư hỏng và đôi mắt xám nhanh nhẹn sáng ngời tràn đầy một sự ham hiểu biết. Bàn chân cô, không mang vớ, và được tô điểm không hề dấu giếm trong đôi dép bằng lụa satin màu xanh hững hờ vung vẩy trên ngón chân cô, được đặt trên tay ghế dài xếp liền với chiếc cô đang nằm đây. Và trong lúc cô đọc có đôi lúc cô uể oải đặt lên lưỡi mình một nửa trái chanh cô cầm trong tay. Nửa kia, đã được mút khô, nằm trên sàn tàu dưới chân cô và khẽ lắc lư sang trái sang phải theo nhịp chuyển động không cảm nhận được của thủy triều.
Nửa quả chanh kia hầu như không còn tép nước nào và chiếc vỏ màu vàng đã rộng hơn ra trông thấy, khi đột nhiên sự tĩnh lặng bao trùm lên con thuyền bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nặng nề và một người đàn ông lớn tuổi có mái tóc hoa râm, mặc bộ quần áo vải flanen màu trắng xuất hiện ngay lối đầu cầu thang lên xuống boong thuyền. Tại đó ông dừng lại một lát cho đến khi mắt ông quen thuộc với mặt trời, rồi sau đó nhìn thấy cô gái dưới tấm bạt che ông thốt lên một tiếng càu nhàu không tán thành.
Nếu ông đã có ý định dùng cách ấy để thấy được một cái nhỏm dậy theo bất cứ kiểu nào thì hẳn ông đã phải chịu thất vọng. Cô gái lặng lẽ lật hai trang sách, lật lại một trang, máy móc đưa miếng chang lên miệng vừa đủ nếm, và rồi uể oải nhưng không thể lầm được ngáp dài.
“Ardita!” người đàn ông có mái tóc hoa râm nghiêm giọng nói.
Ardita thốt ra một âm thanh nhỏ chẳng toát lên ý gì.
“Ardita!” ông ta nhắc lại.
Ardita lừ đừ cầm miếng chanh lên, cho phép ba từ tuột ra trước khi nó chạm đến lưỡi của cô.
“Ôi, im đi.”
“Ardita!”
“Cái gì?”
“Cháu nghe chú nói đây – hay là chú sẽ kêu người làm giữ cháu khi chú nói chuyện với cháu?”
Miếng chanh hạ xuống rất chậm và đầy khinh bỉ.
“Cứ viết ra giấy ấy”
“Cháu theo phép lịch sự bỏ quyển sách kinh tởm và ném miếng chanh chết tiệt ấy đi trong hai phút được chứ?”
“Ôi dào, chú để tôi yên một giây có được không?”
“Ardita, Chú vừa nhận được một tin nhắn qua điện thoại từ đất liền — “
“Điện thoại à?” Cô gái lần đầu tiên tỏ ra chút quan tâm.
“Phải, là –“
“Ý chú muốn nói là,” cô gái băn khoăn ngắt lời,”họ cho phép chú mắc một đường ngoài này?”
“Phải, và vừa mới đây–“
“Thế những chiếc tàu khác không đâm vào nó à?”
“Không. Nó chạy dọc theo đáy. Năm phút–“
“Chà, tôi sẽ bị nguyền rủa đây! Chúa ơi! Khoa học là vàng hay là cái gì đó–đúng không chú?”
“Cháu có để chú nói những gì chú vừa nói?”
“Cứ huỵch toẹt luôn đi!”
“À có vẻ là–À, chú lên đây–” Ông ta dừng lại và nuốt nước bọt một vài lần vẻ sao lãng.”Ồ, phải rồi. Cô gái trẻ, đại tá Moreland gọi điện lại và hỏi chú có chắc là sẽ mang cháu theo đến bữa tối. Con trai ông ấy Toby đã đi một chặng từ New York tới gặp cháu và ông ấy cũng đã mời một vài người trẻ khác. Chú hỏi lần cuối, cháu sẽ–“
“Không” Ardita đáp cụt lủn,”Tôi không đi đâu. Tôi đi theo chiếc du thuyền chết tiệt này với một ý nghĩ là sẽ đến Palm Beach, và chú biết điều đó, tôi sẽ từ chối không gặp bất cứ một gã đại tá già chết tiệt nào đó cũng như cậu trẻ Toby hay bất cứ người già trẻ chết tiệt nào đặt chân lên bất cứ thành phố cũ kỹ chết tiệt nào ở cái bang điên rồ này. Vì thế hoặc là chú đưa tôi đến Palm Beach hoặc là im miệng và đi chỗ khác đi.”
“Được lắm. Giọt nước tràn ly. Cháu mê đắm người đàn ông này –người nổi tiếng vì những hành động quá giới hạn của mình–một người mà cha cháu có lẽ sẽ không bao giờ cho phép kể cả việc nhắc đến tên cháu–cháu đã từ chối một nửa thế giới đúng hơn là những nhóm người mà có thể cháu đã lớn lên cùng. Từ giờ trở đi–”
“Tôi biết rồi “Ardita mỉa mai cắt ngang,” từ giờ trở đi tôi đi đường tôi và chú đi đường chú. Tôi nghe chuyện này rồi. Chú biết tôi chẳng thích gì hơn.”
“Từ giờ trở đi,” ông ta giả đò tuyên bố,” không có chú cháu gì với mày hết. Tao–“
“Ô-ô-ô-ô” Tiếng than vẫy vùng thoát ra từ Ardita với nỗi đau của một tâm hồn lạc lối.”Xin chú đừng làm tôi chán phè! Chú đi đi được không? Chú nhảy cầu xuống và chết đuối luôn đi cho rồi! Chú muốn tôi liệng quyển sách này vào người chú!”
“Nếu mày dám làm bất cứ–“
Bộp! Cuộc nổi dậy của các thiên thần bay qua không trung, trượt mất mục tiêu của nó ngay bên sống một chiếc mũi ngắn và vui vẻ đáp mạnh xuống cánh cửa đầu cầu thang lối xuống boong thuyền
Người đàn ông tóc hoa râmtheo bản năng bước một bước lùi và rồi hai bước thận trọng lên phía trước. Ardita nhảy cao hứng cỡ chừng hơn mét sáu và ngang ngạnh nhìn ông ta, đôi mắt màu xám của cô sáng rực.
“Tránh ra”
“Mày dám!” ông ta thốt lên
“Bởi vì tôi ngán van nài rồi!”
“Mày càng lớn càng không chịu nổi! Tâm tính của mày–“
“Chính chú tạo ra tôi cách ấy! Không có đứa trẻ nào có tâm tính tồi tệ trừ khi đó là nỗi nó muốn! Tôi có thế nào, do chú làm đấy.”
Lẩm bẩm điều gì đó không thành hơi chú của cô quay đi, bước lên phía trước gọi một tiếng to hạ thủy. Rồi sau đó ông ta quay lại phía tấm bạt che, nơi Ardita đã lại ngồi xuống và dành sự quan tâm của cô cho miếng chanh.
“Chú lên bờ đây,” ông ta chậm rãi nói.”Chú sẽ lại ra ngoài vào lúc chín giờ tối nay. Khi chú về chúng ta sẽ bắt đầu quay trở lại New Yorj, chú sẽ cân nhắc mang cháu giao lại cho dì cháu để cháu sống cuộc đời tự nhiên, hay khá không tự nhiên của mình.” Ông ta dừng lại nhìn cô, rồi đột nhiên chút gì đó trong vẻ đẹp con trẻ của cô dường như làm nỗi tức giận của ông xẹp lép như lốp xe bị hết hơi, và biến ông thành kẻ vô tích sự, hoang mang, ngốc nghếch toàn tập.
“Ardita,” ông ta nói giọng tàn nhẫn,”Chú không phải là thằng ngốc. Chú từng trải. Chú biết đàn ông. Còn nữa, nhóc, kẻ phóng đãng đã lâu không thay đổi cho đến khi chúng rệu rã–và chúng không phải là chính bản thân chúng–chúng chỉ là vỏ ngoài vô giá trị của bản thân chúng mà thôi.” Ông ta nhìn cô như thể chờ đợi sự đồng tình, nhưng chẳng nhận được cái nhìn hay tiếng nói nào biểu hiện điều đó ông ta tiếp tục.”Có thể người đàn ông đó yêu cháu–điều đó là có thể. Nhưng hắn ta cũng yêu nhiều người phụ nữ khác và hắn sẽ còn yêu nhiều người nữa. Cách đây chưa đầy một tháng, một tháng, Ardita, hắn có tham gia vào một vụ tai tiếng với người đàn bà tóc đỏ đó, Mimi Merril; hứa hẹn tặng bà ta chiếc vòng xuyến kim cương mà Nga Hoàng đã tặng mẹ của ông ta. Cháu biết đấy–chú có đọc báo.”
“Những vụ bê bối hấp dẫn bởi một ông chú quá lo lắng,” Ardita ngáp.”Cho dựng thành phim được đấy. Người đàn ông thích giao thiệp đồi bại để mắt tới những cô gái non tơ đức hạnh. Những cô gái non tơ đức hạnh chắc chắn bị mồi chài bởi quá khứ bất hảo của ông ta. Lên kế hoạch gặp hắn ở Palm Beach. Bị chặn đứng bởi một ông chú đầy lo lắng.”
“Mày nói chú biết vì cái quái gì mà mày muốn lấy thằng đó?”
“Cháu chắc là cháu không thể nói ra được,” Ardita nói cộc lốc.” Có thể bởi vì anh ấy là người duy nhất cháu biết, tốt hay xấu, người có một trí tưởng tượng và lòng can đảm cho những việc làm phạm pháp của mình. Có thể để trốn tránh khỏi những gã trai trẻ ngờ nghệch dành hàng giờ của họ theo đuổi cháu khắp đất nước. Nhưng vì chiếc vòng xuyến Nga nổi tiếng cháu có thể thư giãn đầu óc nhờ chuyện đó. Anh ấy sẽ trao tặng nó cho cháu ở Palm Beach–nếu chú có chút đầu óc.”
“Thế còn người đàn bà tóc đỏ đó thì sao?”
“Anh ấy không gặp gỡ bà ta cỡ sáu tháng rồi,” cô nói vẻ bực tức.”Thế chú không nghĩ là cháu có đủ tư trọng để không thấy điều đó?Chú không biết đến giờ này là cháu có thể làm bất cứ chuyện chết tiệt gì với bất kỳ gã đàn ông chết tiệt nào mà cháu muốn?”
Cô nâng cằm làm động tác như bức tượng France Aroused, rồi phá hỏng thế đứng bằng cách nâng trái chanh lên làm điệu bộ.
“Có phải chiếc vòng xuyến của Nga mê hoặc cháu ?”
” Không, tôi chỉ cố tạo kiểu tranh cãi trong khả năng suy luận của chú. Và tôi muốn chú biến đi,” cô nói, tính khí của cô lại nổi lên.”Chú biết là tôi chẳng bao giờ thay đổi ý định. Chú làm tôi phát ngán ba ngày nay đến nỗi tôi sắp phát điên lên rồi đấy. Tôi sẽ không lên bờ đâu! Sẽ không! Chú nghe thấy chưa? Sẽ không!”
“Được lắm,” ông ta nói,”và mày cũng không đi Palm Beach đâu. Trong tất cả những đứa ích kỷ, hư hỏng, không dạy bảo được gắt gỏng, đứa con gái không thể tưởng tượng nổi tao từng–“
Toạaap! nửa trái chanh đâm trúng cổ ông ta. Ngay lúc ấy một tiếng réo từ phía bên kia.
“Sẵn sàng hạ thủy, ông.Farnam.”
Không biết nói lời nào hơn cộng với nỗi điên tiết, Ông.Farnam ném một cái nhìn hoàn toàn tuyệt vọng về phía cháu gái mình, quay người, rồi chạy nhanh xuống cầu thang.
II.
Năm giờ cướp đoạt từ mặt trời và lao ùm êm ái xuống biển cả. Chiếc vòng vàng vươn dài thành một hòn đảo lấp lánh; và làn gió nhẹ đùa giỡn với những bờ cạnh của tấm bạt che và lắc lư một chiếc dép lê màu xanh lủng lẳng bỗng chốc tràn ngập tiếng hát. Đó là một hợp xướng của mấy người đàn ông hòa vang tiếng hát và nhịp điệu hoàn hảo cùng tiếng chèo thuyền rẽ những con sóng màu xanh. Ardita ngẩng đầu lên lắng nghe.
“Cà rốt và đậu hạt,
Đậu xanh trên đầu gối họ,
Lợn trên biển,
Những anh chàng may mắn!
Thổi chúng tớ gió nhẹ,
Thổi chúng tớ gió nhẹ,
Thổi chúng tớ gió nhẹ,
Bằng ống bễ của mấy người.”
Lông mày của Ardita nhướng lên trong kinh ngạc.Vẫn ngồi yên cô hào hứng lắng nghe khi đoàn hợp xướng tiếp tục một bài thơ thứ hai.
“Hành củ và đậu xanh,
Quan chủ tế và Chủ tu viện,
Những ngọn núi vàng và những bãi cỏ xanh
Và Costellos.
Thổi chúng tớ gió nhẹ
Thổi chúng tớ gió nhẹ
Thổi chúng tớ gió nhẹ
Bằng ống bễ của mấy người.”
La lên một tiếng cô thảy quyển sách lên bàn, nơi nó xoài ra trong tư thế dạng hai chân, rồi rớt nhanh xuống tay vịn. Cách đấy năm mươi bước chân một chiếc thuyền có mái chèo lớn đang tiến lại gần với bảy người đàn ông, sáu người bọn họ chèo thuyền còn một người đứng lừng lững ở phía đuôi thuyền giữ nhịp bài hát của họ với một cây gậy của nhạc trưởng.
“Những con hàu và những tảng đá,
Mùn cưa và những bít tất,
Ai có thể làm đồng hồ
Từ những đàn cello–?
Ánh mắt của người thủ lĩnh đột nhiên dừng lại nơi Ardita, đang đứng dựa người trên lan can tàu say mê lắng nghe với nỗi hiếu kỳ. Anh ta vung nhanh cây gậy trong tay mình và tiếng hát ngay lập tức dừng lại. Cô thấy anh là người đàn ông da trắng duy nhất trên con thuyền–sáu người trèo thuyền là những người da đen.
“Narcissus ới!” anh ta gọi một cách lịch thiệp.
“Kiểu hát hò chướng tai này là gì thế?” Ardita vui vẻ hỏi.”Đây có phải là đội chèo thuyền từ nhà thương điên của hạt à?”
Lúc này con thuyền chèo đang va sát bên du thuyền và một người da đen to con trong đội chòe thuyền quay người rồi nắm lấy chiếc thang. Sau đó người thủ lĩnh rời vị trí của anh ta ở phía đuôi thuyền chạy lên theo bậc cầu thang và đứng lặng trước mặt cô trên boong tàu.
“Phụ nữ và trẻ em sẽ được dung thứ!” anh ta dóng dạc nói.”Tất cả trẻ em khóc sẽ bị dìm chết ngay lập tức và tất cả đàn ông sẽ bị buộc hai vòng xích!”Run run thọc sâu hai tay của cô xuống dưới túi chiếc váy của mình Ardita nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, kinh ngạc không nói lên lời. Anh ta là một chàng trai trẻ với một khóe miệng đầy khinh miệt và đôi mắt xanh sáng của một đứa trẻ khỏe mạnh đặt trên khuôn mặt ngăm đem nhạy cảm. Tóc anh ta đen, ẩm ướt và xoăn tít– mái tóc của một bức tượng cổ Hy Lạp chuyển màu ngăm đen. Anh ta có dáng người săn chắc, ăn mặc chỉnh tề, và thanh lịch như một tiền vệ lanh lợi.
“Ái chà, Tôi sẽ là một thằng khốn kiếp đây!” cô sửng sốt nói.
Họ bình tĩnh nhìn nhau.
“Cô em sẽ giao nộp du thuyền này chứ?”
“Đây có phải là lời nói vui bộc phát không đấy?” Ardita hỏi. “Anh là một thằng đần hay là một thằng mới được kết nạp vào một hội nào đấy?”
“Tôi đã hỏi cô em liệu cô em có giao nộp du thuyền này không.”
“Tôi nghĩ là vùng này khô hạn,” Ardita khinh khỉnh nói. “Anh đã uống nhiều thuốc sơn bóng móng tay rồi phải không? Tốt hơn anh nên cút khỏi du thuyền này ngay!”
.”Gì kia?” giọng nói của chàng trai trẻ bộc lộ nỗi nghi ngờ.
“Cút khỏi du thuyền này ngay! Anh nghe tôi nói rồi đấy!”
Anh ta nhìn cô một lúc như thể dò xét những gì cô vừa nói.
“Không” khuôn miệng đầy khinh bỉ của anh ta nói một cách chậm rãi,”Không, tôi sẽ không cút xéo khỏi du thuyền này. Cô em có thể cút xéo nếu cô em muốn.”
Đến bên tay vịn ra lệnh một câu cụt lủn và ngay lập tức đám thủy thủ trèo lên cái thang và xếp thành hàng trước mặt anh ta, một tay đen như than và một tay da đen lực lưỡng đứng ở mỗi đầu hàng và một người lai nhỏ con cỡ chừng mét rưỡi so với người khác. Họ dường như ăn mặc giống nhau trong một bộ trang phục màu xanh được tô điểm bởi bụi, bùn, và những mảnh vải rách; trên vai của mỗi người lủng lẳng một chiếc bao tải màu trắng nhìn có vẻ nặng, và dưới cánh tay họ mang những chiếc hộp màu đen lớn nhìn bề ngoài như những hộp chứa dụng cụ âm nhạc.
“Nghiêm!” chàng tra trẻ ra lệnh, dứt khoát chập hai gót giầy của anh ta lại.”Quay phải!Quay trước! Bước lên đây nào, Babe!”
Người da đen nhỏ nhất bước nhanh lên phía trước và chào.
“Nghe lệnh đây, xuống phía dưới, bắt bọn thủy thủ và trói chúng lại–tất cả trừ người lái thuyền. Mang hắn lên đây cho ta. Ồ, xếp những túi xách bên lan can đằng kia.”
“Vâng thưa ngài!”
Babe chào lần nữa rồi xoay tròn quanh ra hiệu cho năm người khác đến xung quanh anh ta. Sau một chốc thì thầm thảo luận ngắn tất cả họ lặng lẽ đi thành hàng xuống phía chân cầu thang.
“Nào,” chàng trai vui vẻ nói với Ardita, người chứng kiến cảnh cuối cùng trong sự im lặng bối rối,” nếu cô em thề trên danh dự của một cô gái mới lớn–có thể là không đáng giá nhiều lắm–rằng cô em sẽ ngậm chặt chiếc miệng nhỏ bé hư hỏng của mình lại trong vòng khoảng bốn mươi tám giờ, cô em có thể tự chèo chiếc thuyền của các anh mà lên bờ.”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không thì cô em ra biển trên một con tàu.”
Với một tiếng thở dài nhẹ như thể một biến cố vừa trôi qua, chàng trai trẻ quang người xuống chiếc ghế nằm mà Ardita vừa bỏ trống lúc nãy và biếng nhác dang hai cánh tay của anh ta. Những góc miệng của anh ta thư giãn một cách tán dương khi anh ta nhìn xung quanh tấm vải che dầy sọc, cái lót trục bóng láng, và đồ đạc sang trọng trên boong tàu. Ánh mắt anh ta phát hiện ra cuốn sách, và một miếng chanh đã được mút hết.
“Hm” anh ta nói, “Stonewall Jackson cho là nước cốt chanh giúp ông ta tỉnh táo đầu óc. Thế đầu óc của cô em đã cảm thấy khá tỉnh táo rồi chứ?”
Ardita khinh khỉnh không thèm trả lời.
“Bởi vì trong vòng năm phút cô em phải ra một quyết định rõ ràng là đi hay ở lại.”
Anh ta nhặt quyển sách lên và hiếu kỳ mở nó ra.
“Cuộc nổi loạn của các thiên thần. Nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ. Tiếng Pháp, hử? Anh ta nhìn cô chàm chằm với niềm thích thú mới.”Cô em người Pháp?”
“Không.”
“Tên cô em là gì?”
“Farnam.”
“Farnam gì?”
“Ardita Farnam.”
“Chà Ardita, chẳng ích gì mà đứng đó và nhai hết những gì trong miệng cô em. Cô em phải bỏ những thói quen lo lắng đó đi khi cô em còn trẻ. Lại đây và ngồi xuống nào.”
Ardita lấy một chiếc hộp màu ngọc bích được chạm khắc ra khỏi túi của mình, lấy ra một điếu thuốc lá rồi châm nó với một thái độ bình tĩnh thấy rõ, dù cô biết rằng bàn tay cô có run chút xíu; sau đó cô đi ngang qua với dáng đi uyển chuyển, mềm mại, rồi ngồi xuống dưới một tấm bạt che khác thổi ra một làn khói nơi cầu thang.
“Anh không thể khiến tôi rời khỏi du thuyền này đâu,” cô kiên định phản công,”và anh không đủ trí thông minh nếu anh nghĩ rằng anh đạt được mục đích. Ông chú của tôi vào lúc sáu giờ ba mươi sẽ cho đánh điện radio ngoằn ngoèo toàn bộ hải dương này rồi.”
“Hm.”
Cô nhanh chóng đưa cái nhìn sang anh ta, bắt gặp chút lo lắng hằn trên nơi tận cùng khóe miệng anh ta.
“Với tôi thế nào cũng được,” cô nói, nhún đôi bờ vai của mình. “Đây không phải là du thuyền của tôi. Tôi không ngại nếu đi chơi khoảng vài giờ trên một chiếc tàu lớn. Tôi sẽ cho anh mượn cuốn sách đó để anh có cái mà đọc trên chiếc thuyền đoạt được sẽ mang anh đến Sing-Sing.”
Anh ta bật cười vẻ khinh miệt.
“Nếu đó là lời khuyên thì cô em khỏi bận tâm. Đây là một phần trong kế hoạch đã được sắp xếp trước khi tôi biết du thuyền này tồn tại. Nếu không phải là chiếc thuyền này thì sẽ là chiếc thuyền tiếp theo bọn anh đã đi qua đậu dọc theo bờ biển này.”
“Anh là ai?”Ardita bỗng nhiên tra hỏi. “Và anh là cái thứ gì thế?”
“Cô em đã quyết định là không lên bờ chứ?”
“Tôi thậm chí còn chưa nghĩ tới điều đó.”
“Bọn anh thường được biết tới,” anh ta nói “tất cả bảy người bọn anh, là Curtis Carlyle và sáu người anh em da đen của hắn gần đây là khu vườn mùa đông và cuộc vui nửa đêm.”
“Các anh là ca sĩ à?”
“Bọn anh là vậy cho đến ngày hôm nay. Hiện tại, vì những bao màu trắng mà cô em nhìn thấy ở kia bọn anh là những kẻ trốn tránh công lý và nếu phần thưởng được trao cho ai bắt được bọn anh đến giờ này chưa lên đến hai mươi ngàn đô nếu anh đoán không nhầm.”
“Có gì trong những bao màu trắng thế?” Ardita tò mò hỏi.
“Chà,” anh ta nói “lúc này chúng là bọn anh gọi nó là –bùn–bùn Florida.”
Đọc bản tiếng Anh tại đây: https://etc.usf.edu/lit2go/84/flappers-and-philosophers/1405/the-offshore-pirate/