Thưa ngài tàu không gian bởi Philip.K.Dick (P.2)

Một con tàu không gian não người điều khiển sẽ biểu trưng cho cơ giới hoàn hảo. Ý tưởng này đã thành công, và một thứ chưa bao giờ được thấy trước đây: một thực thể kỳ lạ được gọi là – Ngài tàu không gian.

con nguoi trong vu tru 1
con người trong vũ trụ

Trong một khoảng thời gian dài hai người họ đứng xem căn nhà nhỏ bằng gỗ, được ôm ấp bởi những dây tường xuân, nằm che khuất trong lô dất đằng sau một cây gỗ sồi khổng lồ. Thị trấn nhỏ yên bình và ngái ngủ; thỉnh thoảng mới có một chiếc xe hơi chạy chầm chậm dọc theo đường cái phía xa, và chỉ vậy thôi.

“Địa chỉ ở đây rồi,” Gross nói với Kramer. Anh đứng khoanh tay. “Quả là một ngôi nhà nhỏ khác thường.”

Kramer không nói gì, Hai nhân viên an ninh đứng đằng sau họ cũng không tỏ cảm xúc gì.

Gross bắt đầu đi về phía cổng. “Đi thôi. Theo như kiểm tra thì ông ấy vẫn còn sống, nhưng bị bệnh nặng. Tuy nhiên, đầu óc ông ấy minh mẫn. Điều đoc có vẻ chắc chắn. Họ nói ông ấy không rời căn nhà. Một người phụ nữ chăm lo cho nhu cầu của ông ấy. Ông ấy rất yếu.”

Họ đi xuống lối đi lát đá và tới phía trên cổng. Gross nhấn chuông. Họ đợi. Sau một hồi thì họ nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp. Cánh cửa được mở ra. Một bà già trong chiếc khăn quấn nhăn nhó bất động nhìn họ chăm chăm.

“Nhân viên an ninh,” Gross nói, chìa thẻ của anh ra. Chúng tôi muốn gặp giáo sư Thomas.”

“Tại sao?”

“Công việc của chính phủ.” Anh liếc nhìn Kramer.

Kramer bước lên phía trước. “Tôi từng là một học sinh cũ của giáo sư,” anh nói. “Tôi chắc là ông ấy sẽ không phiền gặp chúng tôi.”

Bà già do dự không chắc chắn. Gross bước vào trong lối cửa. “Được rồi, mẹ ơi. Đây là thời điểm chiến tranh. Chúng con không thể đứng ngoài này.”

Hai nhân viên an ninh đi theo anh, còn Kramer miễn cưỡng bước tới phía sau, đóng cửa lại. Gross theo xuống dưới hành lang cho đến khi anh tới một cánh cửa mở. Anh dừng lại, nhìn vào trong. Kramer có thể thấy một góc giường trắng, một giấy viết thư và gờ của một tủ quần áo.

Anh vào cùng Gross.

Trong căn phòng tối một ông già tiều tụy nằm bẹp, dựa vào những chiếc gối dài. Lúc đầu có vẻ như ông ấy đang ngủ; không có cử động hay dấu hiệu gì của sự sống. Nhưng sau một lúc Kramer có chút giật mình khi nhìn thấy ông già đang chăm chú quan sát họ, mắt ông dán chặt vào người họ, không cử động, không chớp.

“Giáo sư Thomas?” Gross nói. “Tôi là Gross chỉ huy của cục An ninh. Có lẽ người đàn ông này giáo sư có biết—”

Những ánh mắt mờ đục dán vào Kramer.

“Tôi biết anh ta. Philip Kramer…Cậu mập hơn ngày trước đó, cậu bé.” Giọng nói yếu ớt, tiếng rời rạc của cát bụi khô. “Có phải là cậu đã kết hôn rồi không?”

“Vâng. Con đã kết hôn với Dolores French. Thầy còn nhớ cô ấy.” Kramer đến lại gần chiếc giường. “Nhưng chúng con đã ly thân. Cuộc hôn nhân không diễn ra suôn sẻ lắm. Sự nghiệp của chúng con–“

“Lí do chúng tôi đến đây, thưa giáo sư,” Gross bắt đầu, nhưng Kramer cắt ngang anh với một giọng điệu mất kiên nhẫn.”

“Để tôi nói. Anh và người của anh có thể ra ngoài chờ để tôi nói chuyện với ông ấy?”

Gross rút lại. “Được thôi, Kramer.” Anh gật đầu với hai người đàn ông. Ba người họ rời khỏi căn phòng, bước ra ngoài phòng đợi và đóng cửa sau lưng họ.

Ông già trên giường im lặng quan sát Kramer. “Tôi không nghĩ nhiều về anh ta,” cuối cùng ông cũng mở lời. “Tôi đã thấy kiểu người này trước đây. Anh ta muốn gì?”

“Không gì cả. Anh ta chỉ đi cùng thôi. Con có thể ngồi được không? Kramer tìm thấy một chiếc ghế dựng đứng bên cạnh chiếc giường. “Liệu con có đang làm phiền thầy–“

“Không. Ta mừng được gặp lại con, Philip. Sau một thời gian dài. Thầy rất tiếc hôn nhân của con không thành công.”

“Tình hình sức khỏe của thầy thế nào?”

“Ta ốm nặng đã lâu. Ta e rằng giây phút của ta trên sân khấu cuộc đời này sắp hết.” Đôi mắt già nua ấy trầm ngâm nghiên cứu người đàn ông trẻ tuổi hơn. “Trông con ổn lắm. Như mọi người khác mà ta đánh giá cao. Con đã leo lên đỉnh ở xã hội này.”

Kramer mỉm cười. Rồi anh trở nên nghiêm túc. “Thưa giáo sư, có một dự án mà chúng con đang triển khai mà con muốn kể giáo sư nghe về nó. Đó là tia hy vọng đầu tiên mà chúng con tìm thấy trong toàn bộ cuộc chiến này. Nếu nó thành công, chúng ta có thể bẻ vỡ những tuyến phòng thủ của người yuk, có thể đưa một vài con tàu vào trong hệ thống của họ. Nếu chúng con có thể làm được điều ấy cuộc chiến này sẽ phải chấm dứt.”

“Tiếp đi. Nói cho ta biết về dự án đó, nếu con muốn.”

“Đó là một chặng đường dài, dự án này. Nó có thể không thành công, nhưng chúng con phải thử nó thôi.”

“Rõ ràng là con đến đây vì nó,” giáo sư Thomas lẩm bẩm. “Ta đang thấy tò mò rồi đây. Tiếp tục đi.”

Sau khi Kramer nói ông già nằm ngửa trên giường không nói lời nào. Cuối cùng ông thở dài.

“Tôi hiểu. Tâm thức một con người, được lấy khỏi một cơ thể người.” Ông ngồi dậy một chút, nhìn Kramer. “Tôi cho rằng anh nghĩ đến tôi.”

Kramer không nói gì.

”Nhưng tôi tự quyết định tôi muốn thấy tài liệu về dự án này, lý thuyết và những phác thảo xây dựng. Tôi không chắc tôi thích nó– Vì những lý do riêng, ý tôi là thế. Nhưng tôi muốn nhìn thấy tài liệu. Nếu anh làm điều đó–“

”Chắc chắn rồi.” Kramer đứng dậy và tới cánh cửa. Gross và hai tay nhân viên an ninh đang đứng bên ngoài, căng thẳng chờ đợi. “Gross, vào trong đi.”

Họ xếp hàng vào trong căn phòng.

”Hãy đưa tài liệu cho giáo sư,” Kramer nói. “Ông ấy muốn nghiên cứu chúng trước khi quyết định.”

Gross mang xấp tài liệu ra khỏi túi áo khoác của mình, một tấm thư mực kẹp tài liệu. Anh đưa nó cho ông già nằm trên giường. “Đây, thưa giáo sư. Ông cứ tự nhiên xem xét chúng. Ông có thể đưa câu trả lời cho chúng tôi sớm nhất có thể? Chúng tôi rất nóng lòng được bắt đầu, tất nhiên.”

”Tôi sẽ đưa câu trả lời khi tôi quyết định xong.” Ông tiếp nhận thư mực bằng một bàn tay gầy guộc, run rẩy. “Quyết định của tôi còn tùy vào những gì tôi tìm thấy từ những giấy tờ này. Nếu các anh không thấy những gì tôi phát hiện, thì tôi sẽ không tham gia vào công việc này dưới bất kỳ hình thức nào.” Ông mở tệp bằng hai tay run run. “Tôi đang đi tìm một thứ.”

“Là thứ gì?” Gross nói.

“Đó là chuyện của tôi. Để lại cho tôi số mà tôi có thể gọi cho anh khi tôi đã quyết định xong.”

Im lặng, Gross đặt tấm thiệp của mình trên mặt tủ. Khi họ đi ra ngoài giáo sư Thomas đã đang đọc trang đầu tiên, phác thảo lý thuyết.

Kramer ngồi chéo bên Dale Wwinter, phó chỉ huy sau anh. “Sao rồi?”

“Ông ấy sẽ liên lạc với chúng ta.” Kramer gạch vài nét bằng một cây bút vẽ trên một mẩu giấy. “Tôi không biết phải nghĩ sao nữa.”

“Ý anh là sao?” Gương mặt thiện cảm của Winter tỏ ra bối rối.

”Xem nào.” Kramer đứng lên, đi đi lại lại, tay anh xọc trong túi bộ đồng phục. “Ông ấy là thầy dạy tôi ở trường đại học. Tôi tôn trọng ông ấy như là một người đàn ông. Ông ấy nhiều hơn là một giọng nói, một quyển sách nói. Ông ấy là một người điềm tĩnh, một người tốt mà tôi có thể học tập theo. Tôi luôn luôn muốn được như ông ấy vào một ngày nào đó. Giờ thì hãy nhìn tôi đi.”

“Thế sao?”

“Hãy xem xét những gì tôi đang đòi hỏi. Tôi đang hỏi ông ấy từ bỏ đời sống của mình, như thể ông ấy là một động vật thí nghiệm bị giữ chung quanh cái lồng, chứ không phải là một con người, một nhà giáo gì cả.”

“Anh có nghĩ là ông ấy sẽ làm điều đó?”

“Tôi không biết.” Kramer tới bên cửa sổ. Anh đứng nhìn ra ngoài. “Tôi hy vọng không, ở một phương diện nào đó.”

“Nhưng nếu ông ấy không–“

“Vậy thì chúng ta sẽ phải tìm ai đó khác. Tôi biết. Chắc sẽ có một người nào đó. Tại sao Dolores phải–“

Chuông gọi video reo. Kramer nhấn nút.

“Gross đây.” Những nét mặt rõ nét dần. “Ông già đã gọi cho tôi. Giáo sư Thomas ấy.”

“Ông ấy nói gì?” Anh biết; anh đã có thể đoán được, qua giọng nói của Gross.

“Ông ấy nói ông ấy sẽ nhận nhiệm vụ đó. chính tôi cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là ông ấy đã quyết định. Chúng tôi đã sắp xếp để ông ấy nhập viện. Luật sư của ông ấy đang soạn thảo biên bản trách nhiệm pháp lý.”

Kramer chỉ nghe được một nửa. Anh mệt mỏi gật đầu. “Được rồi. Tôi mừng. Tôi cho rằng chúng ta có thể tiến hành được rồi.”

“Nghe anh nói có vẻ không hài lòng lắm.”

“Tôi không hiểu sao ông ấy quyết định làm điều đó.”

“Ông ấy rất chắc chắc về quyết định đó.” Gross nghe vẻ hài lòng. “Ông ấy gọi cho tôi khá sớm. Tôi vẫn còn nằm ở trên giường. Anh biết đấy, cái này phải ăn mừng mới được.”

“Chắc chắn rồi,” Kramer nói. “Chắc chắc là thế.”

Vào khoảng giữa tháng tám thì dự án gần hoàn thành. Họ đứng bên ngoài cái nóng mùa thu, nhìn lên trên những mặt kim loại bóng mượt của con tàu.

Gross lấy tay đấm vào bề mặt kim loại. “Chà, sẽ không lâu đâu. Chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm bất kỳ lúc nào.”

“Hãy nói chúng tôi nghe thêm xem nào,” một sĩ quan trong bộ quần áo có viền vàng nói. “Thật là một khái niệm bất thường.”

“Có thực sự một bộ nào người trong một con tàu ư?” một người có cấp bậc hỏi, một người đàn ông nhỏ bé trong bộ comple nhàu nhĩ. “ Và bộ não đó thực sự còn hoạt động?”

“Thưa các quí ông, con tàu này được điều khiển bằng một bộ não sống thay vì hệ thống điều khiển tiếp âm Johnson thông thường. Nhưng bộ não không có ý thức. Nó chỉ hoạt động theo phản xạ. Điều khác biệt trên thực tế giữa nó và hệ thống Johnson là đây: một bộ não người thì phức tạp hơn bất cứ cơ cấu nhân tạo nào, và khả năng thích ứng của nó với một tình huống, để phản hồi một hiểm nguy, vượt xa bất cứ thứ gì có thể xây dựng nhân tạo được.”

Gross dừng lại, vểnh tai anh lên. Những tua-bin của con tàu đang bắt đầu chạy ùng ục, làm rung lắc mặt đất dưới chân họ với một chấn động sâu. Kramer đang đứng cách xa những người khác một quãng ngắn, hai cánh tay anh gấp lại, yên lặng quan sát. Lúc những tua bin phát ra tiếng động anh đi rảo bước quanh con tàu đến phía bên kia. Một vài người làm công đang lau dọn những rác rưởi cuối cùng, những mảnh nhỏ của dây lưới và giàn. Họ liếc nhìn anh và vội vàng tiếp tục công việc của mình. Kramer trèo lên cầu thang và bước vào cabin điều khiển của con tàu. Winter đang ngồi nơi những bộ điều chỉnh cùng với một phi công từ Vận chuyển không gian.

“Nó có vẻ thế nào?” Kramer hỏi.

“Ổn.” Winter đứng dậy “Ông ấy bảo với tôi rằng tốt nhất là điều khiển bằng tay. Điều khiển bằng robot –” Winter ngập ngừng. “Ý tôi là, hệ thống điều khiển gắn sẵn, có thể chiếm quyền về sau lúc đã vào không gian.”

”Đúng thế,” người phi công nói. “Với hệ thống Johnson đã thành lệ thường, và nếu trong trường hợp này chúng ta nên–“

“Anh có thể giải thích được điều gì không?” Kramer hỏi.

”Không,” người phi công chậm rãi nói. “Tôi không nghĩ thế. Tôi đã rà soát hết tất cả mọi thứ. Có vẻ như ở trong tình trạng tốt. Có một điều tôi muốn hỏi anh.” Anh ta đặt tay lên bảng điều khiển. “Có một số thay đổi ở đây tôi không hiểu.”

“Những thay đổi?”

”Sự biến đổi khác với thiết kế ban đầu. Tôi không hiểu mục đích làm gì.”

Kramer lấy ra một tập kế hoạch từ áo khoác của anh. “Để tôi xem nào.” Anh lật giở những trang giấy. Người phi công chăm chú quan sát qua vai anh.

“Những thay đổi này không được đề cập đến trong phiên bản của anh,” người phi công nói. “Tôi không hiểu–” Anh ta dừng lại. Chỉ huy Gross đã bước vào buồng điều khiển.

“Gross, ai đã cho phép sửa đổi?” Kramer nói. “Một số những lắp ráp đã được thay đổi.”

“Sao kia, người bạn già của tôi.” Gross ra hiệu về phía tháp từ trường qua cửa sổ.

“Bạn già của tôi ư?”

“Giáo sư. Ông ấy đã tỏ ra khá thích thú.” Gross quay về phía người phi công. “Hãy tiếp tục. Chúng ta phải đem đi kiểm tra trọng lực cũ như họ đã chỉ đạo tôi. Chà, có lẽ đó là điều tốt nhất. Anh sẵn sàng chưa?”

“Chắc chắn rồi.” người phi công ngồi xuống và di chuyển một số bàn điều khiển xung quanh. “Bất cứ lúc nào.”

“Vậy thì, tiến hành đi.” Gross nói.

“Giáo sư – Kramer bắt đầu, nhưng ngay tại thời điểm đó có một tiếng gầm lớn và con tàu vượt qua dưới anh. Anh bám lấy một trong những tay vịn và cố bám vào đó chắc nhất có thể. Buồng điều khiển đầy những tiếng đập mạnh, những tiếng gầm rú của những tuabin phản lực phía dưới họ.

Con tàu vọt lên. Kramer nhắm mắt mình lại và nín thở. Họ đang di chuyển ra ngoài không gian, mỗi lúc một tăng tốc độ.

“Chà, anh nghĩ thế nào?” Winter phấp phỏng nói. “Đã đến lúc chưa?”

“Thêm một chút nữa,” Kramer nói. Anh đang ngồi dưới sàn cabin, vật lộn với hệ thống dây điều khiển. Anh đã tháo dời tấm bảng che bằng kim loại, để lộ một rừng phức hợp những dây tiếp âm. Anh đang nghiên cứu nó, so sánh nó với những biểu đồ đường dẫn.

Gross said. “Có chuyện gì thế?” Gross nói.

”Những thay đổi này. Tôi không thể suy ra được chúng để làm gì. Mô hình duy nhất mà tôi có thể biện giải được là vì một lý do nào đó-“

“Để tôi xem nào,” người phi công nói. Anh ngồi xuống bên cạnh Kramer. “Anh đang nói là?”

“Có thấy dây dẫn chỗ này không? Lúc đầu nó là cái chuyển mạch được điều khiển. Nó tự động đóng và mở, theo biến đổi của nhiệt độ. Giờ nó được kết nối để hệ thống điều khiển trung tâm vận hành nó. Những cái khác cũng vậy. Rất nhiều trong số này vẫn thuộc cơ giới, vận hành bởi áp suất, nhiệt độ, và tác dụng ứng suất. Giờ nó dưới sự điều khiển của thuyền trưởng trung tâm.”

“Bộ não đó?” Gross nói. “Ý anh là nó được sửa đổi để bộ điều khiển nó?”

Kramer gật đầu. “Có thể giáo sư Thomas cảm thấy rằng những tiếp âm máy móc đó có thể tin cậy được. Có thể ông ấy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không xảy đến quá nhanh. Nhưng một vài trong số này có thể đóng trong vòng chưa đến một giây. Những tên lửa hãm có thể tiếp tục nhanh như__”

“Này,” Winter nói từ ghế điều khiển. “Chúng ta sẽ đến gần những trạm trên mặt trăng. Chúng ta sẽ làm gì đây?”

Họ nhìn ra phía ngoài cửa tàu. Bề mặt bị gặm của trăng hiện lên mờ mờ ảo ảo trước họ, một cảnh tượng mục rữa và chán nản. Họ đang di chuyển nhanh chóng về phía nó.

“Tôi sẽ điều khiển nó,” người phi công nói. Anh ta chờ Winter bước ra hẳn mới định vị mình vào vị trí. Con tàu bắt đầu chuyển động ra xa mặt trăng khi anh làm chủ những bảng điều dẫn. Phía dưới họ có thể nhìn thấy những trạm quan sát lấm chấm trên bề mặt, và những hình vuông nhỏ xíu là những khe hở của những nhà máy và tàu sân bay bí mật. Một đèn tín hiệu đỏ nhấp nháy về phía họ và những ngón tay của người phi công di chuyển trên bảng trả lời.

“Chúng ta sẽ đi qua mặt trăng,” người phi công nói, sau một lúc. Mặt trăng đã rớt xuống phía sau họ; con tàu đang tiến ra ngoài không gian. “Chà, chúng ta có thể tiếp tục với nó.”

Kramer không trả lời.

“Mr. Kramer, we can go ahead any time.” “Anh Kramer, chúng ta có thể thẳng tiến bất cứ lúc nào.”

Kramer giật mình. “Xin lỗi. Tôi đang nghĩ. Được rồi, cảm ơn.” Anh cau mày, chìm trong suy tưởng.

“Cái gì thế nhỉ?” Gross hỏi.

“Những thay đổi về đường dẫn. Anh có hiểu lý do chúng thay đổi khi anh gật đầu với những người thợ?”

Gross đỏ bừng. “Anh biết rằng tôi không biết chút gì về vật liệu kỹ thuật mà. Tôi phụ trách An ninh.”

“Vậy thì lẽ ra anh đã nên hỏi ý kiến tôi.”

“Có vấn đề gì thế?” Gross gượng gạo nhe răng cười. “Chúng ta sẽ bắt đầu phải đặt lòng tin của chúng ta vào ông già không sớm thì muộn thôi.”

Người phi công đứng lùi lại đằng sau bảng điều khiển. Gương mặt anh ta tái mét và cứng đờ. “Chà, thế là xong,” anh ta nói. “Xong rồi đó.”

“Cái gì xong?” Kramer nói.

“Chúng ta đang bật chế độ tự động. Bộ não, tôi đã chuyển bảng điều khiển tới nó – tới ông ấy, ý tôi là vậy. Ông già ấy.” Người phi công châm một điếu thuốc và bồn chồn hút nó. “Hãy cùng ngoắc tay nào.”

(Còn nữa)

tau khong gian 1

One reply to “Thưa ngài tàu không gian bởi Philip.K.Dick (P.2)”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *