Sức mạnh nào sẽ quyết định sự sống hay cái chết cho một lão ông có đôi cánh khổng lồ? Liệu ông sẽ tồn tại mãi mãi như một huyền thoại trong trí nhớ của loài người?
Chủ nhân của ngôi nhà không có lý do gì mà than thở. Với số tiền họ đã tiết kiệm được họ xây một biệt thự hai lầu có những ban công, vườn và hàng rào cao đến nỗi cua cũng chẳng leo lên được vào mùa đông, và với những thanh sắt trên cửa sổ để các thiên thần không chui vào. Pelayo đồng thời cũng dựng một trang trại nuôi thỏ gần thị trấn và bỏ nghề giám sát viên vĩnh viễn, còn Elisenda mua một vài đôi giầy nhảy cao gót bóng lộn và rất nhiều váy áo bằng vải lụa óng ánh nhiều màu, kiểu trang phục mà đàn bà khêu gợi mặc vào ngày chủ nhật thời đó. Chỉ có cái chuồng gà là bị bỏ mặc. Nếu họ dội rửa nó bằng chất tẩy rửa và đốt những giọt nhựa thơm bên trong nó khá thường xuyên, nó sẽ không tỏ lòng kính trọng đối với thiên thần nhưng nó sẽ gột sạch mùi phân lởn vởn khắp nơi như một bóng ma và biến ngôi nhà mới xây thành một ngôi nhà cũ. Thoạt đầu, khi đứa trẻ tập đi, họ cẩn trọng để nó không đến quá gần chuồng gà. Nhưng rồi họ bắt đầu hết sợ và quen dần với cái mùi đó, và trước khi đứa trẻ mọc chiếc răng thứ hai cậu bé đi vào bên trong chuồng gà để chơi đùa, nơi những dây thép đang đứt gãy. Thiên thần cũng không thân thiện với cậu bé hơn những người phàm khác, nhưng ông tha thứ những sỉ nhục khéo léo nhất từ những người không có ảo tưởng bằng sự kiên nhẫn của một con chó. Cả hai người họ đều mắc thủy đậu cùng một thời điểm. Bác sĩ đến chăm lo cho đứa trẻ không thể chối từ lương tâm mà không lắng nghe trái tim của thiên thần, và ông nhận thấy có quá nhiều tiếng réo trong trái tim và rất nhiều âm thanh trong thận của ông tưởng chừng như ông không thể sống được. Tuy nhiên, điều làm bác sĩ ngạc nhiên nhất, là logic của đôi cánh. Chúng tưởng như quá đỗi tự nhiên trên thân thể một con người hoàn chỉnh đến nỗi ông không thể hiểu tại sao những người đàn ông khác lại không có chúng. Khi đứa trẻ bắt đầu đến trường, mưa và nắng đã làm chuồng gà đổ sập được một thời gian. Thiên thần đi lại tha lôi bản thân khắp các xó xỉnh như một người đàn ông lang thang sắp chết. Họ đuổi ông ra khỏi phòng ngủ bằng một cây chổi và lát sau họ thấy ông trong bếp. Ông dường như có mặt ở quá nhiều nơi trong cùng một thời điểm đến nỗi họ bắt đầu nghĩ rằng ông được nhân bản, rằng ông đang tự sinh ra mình khắp toàn bộ ngôi nhà, và một Elisenda ác cảm và rối trí hét lên rằng thật kinh khủng khi sống trong địa ngục đầy thiên thần. Ông rất ít khi ăn và đôi mắt già nua của ông lờ mờ đến nỗi ông đi lòng vòng đụng hoài vào những cái cột. Tất cả ông còn lại chỉ là những ống lông trần trụi cuối cùng. Pelayo ném một chiếc chăn lên người ông và kéo dài sự thương hại của anh ta bằng cách để ông ngủ trong một cái lều, và chỉ lúc đó họ mới để ý thấy rằng ông bị sốt vào ban đêm, mê sảng với những cụm từ khó phát âm của một người Na-Uy cổ. Đó là một trong số những lần họ trở nên lo sợ, bởi vì họ nghĩ rằng ông sẽ chết và thậm chí bà hàng xóm thông thái cũng không thể bảo họ làm gì với những thiên thần đã chết.
Tuy vậy không những ông không chỉ tồn tại qua mùa đông tệ hại nhất của mình, mà dường như sức khỏe tốt hơn lên với những ngày hửng nắng đầu tiên. Ông vẫn bất động trong vài ngày nơi góc xa nhất của sân nhỏ, chỗ không ai nhìn thấy ông, và vào đầu tháng mười hai một vài chiếc lông lớn, cứng đã bắt đầu nhú lên trên đôi cánh của ông, những chiếc lông của một người ăn mặc tả tơi, trông như thể một điều bất hạnh nữa của kẻ khọm già. Nhưng chắc hẳn ông đã biết lý do của những thay đổi đó, vì ông khá cẩn thận đến nỗi không ai nhìn thấy chúng, không ai nghe những bài hò của thủy thủ trên biển mà thỉnh thoảng ông hát dưới những ngôi sao. Một buổi sáng Elisenda đang cắt một vài củ hành cho bữa trưa khi một làn gió có lẽ đến từ biển khơi xa thổi vào trong bếp. Sau đó cô chạy tới bên cửa sổ và bắt gặp thiên thần đang thử tập bay mấy lần đầu. Chúng vụng về đến nỗi móng tay của ông mở ra một luống trên mảnh đất trồng rau và ông suýt kéo đổ túp lều xuống với lần vỗ cánh lóng ngóng trượt cái rẹt và không thể giữ chắc trên không. Nhưng ông xoay xở bay lên cao được. Elisenda thở dài một cái nhẹ nhõm, cho cô và cho chính ông, khi cô nhìn thấy ông bay qua những ngôi nhà, bằng cách nào đó giữ vững thân với việc đập cánh đầy rủi ro của một con kền kền già yếu. Cô cứ thế trông theo ông thậm chí ngay cả khi cô đang cắt những củ hành và trông theo ông cho đến khi không thể nào nhìn thấy ông nữa, bởi vì khi đó ông không còn là điều khó chịu trong cuộc đời cô nữa mà là một dấu chấm mờ ảo nơi biển giáp trời.
***Truyện “Một lão ông có đôi cánh khổng lồ” của nhà văn Gabriel Garcia Marquez được in năm 1972 trong tập Lá bão và những truyện khác. Truyện thuộc thể loại văn học hiện thực huyền ảo.
Đọc phần 1 của truyện tại đây: https://truyenjimmy.com/2021/03/mot-lao-ong-co-doi-canh-khong-lo-p-1.html
Đọc truyện bằng tiếng Anh tại đây: https://www.ndsu.edu/pubweb/~cinichol/CreativeWriting/323/MarquezManwithWings.htm
Đọc thêm truyện ngắn của Marquez tại đây: https://truyenjimmy.com/2020/06/nguoi-chet-duoi-dep-trai-nhat-tran-doi.html
One reply to “Một lão ông có đôi cánh khổng lồ (p.2)”