Ali người Ba Tư bị một gã người Kurd giật túi xách. Cả hai kéo đến cửa quan phân giải. Phần thắng sẽ thuộc về ai?
***********************
Đức vua Haroun al Rashid, một buổi tối nọ cảm thấy buồn bực mãi không dứt, bèn cho gọi tể tướng của ông đến và nói với ông ta, “Jaafer, mãi mà ta không ngủ được, lòng ta nặng trĩu, ta hỏi ông có cách nào làm tâm trạng ta tốt hơn lên và giải tỏa cho ta gánh nặng kia.” “Thưa vâng thủ lĩnh của những người trung tín,” Jaafer trả lời, “Tôi có một người bạn, tên là Ali người Ba Tư, người có cả một kho truyện khôi hài, có thể xoa dịu tâm can và giải tỏa mối lo lắng.”
“Hãy đi triệu hắn cho ta,” nhà vua yêu cầu. “Xin tuân lệnh,” Jaafer trả lời và lui ra ngoài, cho người đi tìm Ali người Ba Tư và nói với anh ta, “Thủ lĩnh của người trung tín cho gọi ngươi vào tiếp kiến.” “Xin tuân lệnh,” Ali trả lời và đi theo ngài tể tướng đến trình diện nhà vua, người mời anh ta ngồi rồi nói với anh ta: “Ôi Ali, trái tim ta nặng trĩu đêm nay và ta nghe nói nhà ngươi có một kho truyện và giai thoại; vậy nên ta lệnh cho ngươi hãy kể cho ta nghe những gì sẽ giúp ta giải khuây và làm vơi bớt nỗi lo lắng của ta.” “Thưa thủ lĩnh của những người trung tín,” Ali nói, “tôi sẽ kể cho ngài nghe những gì tôi chứng kiến tận mắt hay là những gì tôi nghe với hai tai?”
“Một câu chuyện mà ngươi đã từng thấy đáng để kể,” đức vua trả lời. “Vậy thì, thưa thủ lĩnh của những người trung tín,” Ali nói, “cách đây vài năm tôi rời thành phố Badghdad nơi tôi đã sinh ra lên đường đi một chuyến, mang theo tôi là một cậu bé cầm một cái túi nhỏ. Không bao lâu sau đó, chúng tôi đến một thành phố, nơi, khi tôi đang mải mua bán, thì một tên trộm khốn kiếp người Kurd ngã vào người tôi và giật cái túi, lu loa, “Đây là túi tiền của tôi, và tất cả những gì trong đó đều là tài sản của tôi.” Ngay lập tức, tôi thốt lên, “Này hỡi những người anh em, hãy kéo tôi ra khỏi bàn tay của kẻ bắt nạt đê hèn này.” Nhưng tất cả bọn họ đều nói, “Đi thôi, hai người đến pháp quan trình báo nhờ ông ấy phân xử.” Tôi đồng ý và cả hai chúng tôi đứng trước mặt pháp quan, người nói, “Lý do gì hai người đến đây và vụ việc của hai người là gì?” Tôi nói, “Chúng tôi là những người xảy ra tranh chấp đến trình báo ngài và trông cậy vào sự phán xử của ngài.”
Ai trong hai người là người đi kiện?” pháp quan hỏi. Thế là gã người Kurd tiến đến và nói, “Cầu Thượng Đế phù hộ cho pháp quan của chúng con! Quả thực, đây là chiếc túi của tôi và tất cả những gì tôi có trong đó là tài sản của tôi. Tôi đánh mất nó và tôi thấy nó cùng với người này.” “Anh đánh mất nó khi nào?” pháp quan hỏi.” Mới hôm qua thôi,” gã người Kurd trả lời; “và tôi đã có một đêm mất ngủ khi nghĩ về việc đánh mất nó.”
“Nếu nó là túi của anh, hãy nói cho ta biết bên trong có gì.” quan xử án yêu cầu.
“Trong túi của tôi có hai bút châm bằng bạc, phấn mắt và một chiếc khăn tay, và tôi đặt ở trong đó hai chiếc cốc mạ vàng cùng hai chân nến. Hơn nữa nó còn đựng hai chiếc lều, hai đĩa gỗ, hai cái móc, một chiếc gối, hai tấm thảm da, hai bình đựng nước, một cái khay đồng, hai cái chậu, một cái nồi, hai lọ nước, một cái môi múc nước, một kim khâu bao, một con mèo cái, hai con chó cái, một cái thớt gỗ, hai cái bao tải, hai yên ngựa, một cái áo choàng thường, hai áo choàng bằng lông, một con bò, hai con bê, một con dê cái, hai con cừu, một con cừu cái, hai con cừu con, hai lều vải màu xanh, một con lạc đà, hai lạc đà cái, một con trâu cái, hai con bò đực, một sư tử cái, một con gấu cái, hai con cáo, một tấm nệm, hai ghế nằm, một phòng ngủ thượng hạng, hai khán phòng, một cái cổng, hai căn phòng khách, một căn bếp có hai cửa và một nhóm bạn người Kurd sẽ làm chứng rằng chiếc túi này là của tôi.”
Sau đó quan xử án nói với tôi, “Còn ngươi, ngươi nói gì?” Thế là tôi bước lên, Thưa thủ lĩnh của những người trung tín (thực sự là những lời tên người Kurd vùa nói đã làm tôi chếnh choáng) và nói “Cầu Thượng Đế phù hộ cho phán quan của chúng con! Trong cái túi này của tôi chẳng có gì trong đó, ngoài một ngôi nhà đổ nát bé nhỏ, và một ngôi nhà nữa không có cửa, một cũi chó, một trường học dành cho các bé trai, và các bé đang chơi trò xúc sắc, mấy túp lều, mấy cái cột lều, thành phố Bassora, Baghdad và cung điện của Sheddah Ben Aad, một cái lò rèn, một cái lưới câu cá, một cái dùi cui, mấy cái cọc, mấy cô gái, mấy cậu bé trai, và một nghìn thằng ma cô, chúng sẽ làm chứng rằng chiếc túi này là của tôi.” Khi gã người Kurd nghe những lời nói đó của tôi, hắn ứa nước mắt và than thở, nói: “Ôi thưa phán quan, cái túi xách của tôi và những gì trong đó ai mà chẳng biết; trong đó có những lâu đài, những thành trì, những con sếu, những con thú săn mồi, người đang chơi cờ, những cơn hạn hán. Còn nữa, trong túi của tôi là một con ngựa cái giống, hai con ngựa non, một con ngựa đực, hai con ngựa thuần chủng, hai cái giáo dài, một con sư tử, hai con thỏ, một thành phố, hai ngôi làng, và một gái hạng sang, hai thằng ma cô lừa đảo, một thanh niên đồng tính, hai kẻ đáng chém, một gã mù, hai con chó, một thằng què, hai thằng thọt, một thầy tu, hai người trợ tế, hai nhà sư, một quan tòa, hai viên hội thẩm, những người sẽ làm chứng rằng chiếc túi này là túi của tôi.”
Pháp quan nói với tôi, “Thế còn ngươi sẽ nói gì đây, Ali?”, Thế đấy, thưa thủ lĩnh của những người trung tín, với nỗi tức giận trào dâng, tôi bước lên và nói, “Cầu Thượng Đế phù hộ cho pháp quan của chúng con! Tôi có đựng trong chiếc túi này của mình một áo giáp lưới sắt, một thanh mã tấu, các loại vũ khí, một nghìn tàu chiến mũi nhọn, một bãi rào nhốt cừu, một nghìn con chó đang sủa, mấy khu vườn, trang trại nho, hoa, thỏa dược, sung đỏ, táo, tranh, tượng, hũ đựng rượu, ly có chân, những nữ tỳ xinh đẹp, mấy người phụ nữ đang hát, những bữa tiệc cưới, tiếng la hét, nói cười om sòm, những mảnh đất lớn, những người anh em giàu có, và một toán kỵ sĩ rạng đông với gươm, giáo, tên, cung tên, và những người bạn đích thực, những người thân yêu, những người gắn bó, những đồng chí, những người bị phạt tù, những người rót rượu, một cái trống, những cây sáo, cờ, biểu ngữ, những cô gái, chàng trai, cô dâu, trong tất cả sự lỗng lẫy của ngày cưới, những cô gái đang hát, năm người đàn bà Ethiopia, ba người Hindi, bốn người đàn bà Medina và mười người Hy Lạp, năm mươi người Thổ, bốn mươi co gái Ba tư, bốn mươi người Kurd, mười người Georgia, Tigris, Euphrates, một chiếc lưới bắt chim, một viên đá lửa, thành Irem nhiều cột, một nghìn thằng xỏ lá ba que, ma cô, sân đua ngựa, chuồng đua ngựa, nhà thờ, nhà tắm, một người thợ xây, một tấm ván, một cái đinh, một tên nô lệ da đen, hai người giữ sổ sách, một thuyền trưởng, một người dẫn đoàn bộ hành, nhiều thành phố lớn, nhỏ, một trăm nghìn đồng vàng, thành phố Kufa, Ambarand, hai mươi chiếc rương đầy đồ đạc, hai mươi nhà chứa lương thực, Gaza, Askalon, và từ Damietta tới Essouan, kinh điện của Kisra Anoushirwan, vương quốc của vua Solomon, từ Wadi Numan tới mảnh đất của Khorassan, Balk, Ispahan, từ India tới Sudan. Trong đó còn có (Cầu Thượng Đế phù hộ cho ngài pháp quan một đời trường thọ!) những áo chẽn đàn ông, những mảnh vải, một nghìn chiếc dao cạo sắc để cạo má của ngài phán quan, trừ phi ông ta e ngại nỗi phẫn uất của tôi mà phán xử chiếc túi là của tôi.”
Khi quan xử án nghe những gì tôi và tên người Kurd giãi bày, ông ta lấy làm bối rối, nói: “Ta hiểu rằng hai người chỉ là những kẻ vô thần gây rối, người đem quan xử án ra làm trò hề, đứng đây mà không hề cảm thấy xấu hổ. Chưa từng có ai bao giờ nghe thấy hay nói những điều bất thường hơn hai người đang nói đây. Thề có Allah, từ China tới Shejreh Ghailan hay từ Fars tới Soudan, từ Wadi Numan tới Khorassan, chưa từng nghe đến hay chứng kiến những gì tựa như hai người đang quả quyết! Chiếc túi là đại dương không đáy hay là ngày Phục Sinh, sẽ tập hợp lại những gì bất công và công bằng?” Sau đó ông ta ra lệnh mở chiếc túi; thế là tôi mở chiếc túi và nhìn vào trong đó, có bánh mì, một quả chanh, pho mai, và mấy trái oliu. Tôi thảy hết chúng ra trước mặt tên người Kurd rồi bỏ đi.”
Khi nhà vua nghe đến đây, ông ta cười cho đến khi ông ta ngả cả người ra phía sau, rồi thưởng cho Ali một món quà hậu hĩnh.
Đọc thêm nghìn lẻ một đêm truyện ở đây: https://truyenjimmy.com/2021/03/thanh-co-irem-nghin-le-mot-dem-truyen.html
Đọc truyện bằng tiếng Anh tại đây: https://www.gutenberg.org/cache/epub/8657/pg8657.html
One reply to “Truyện của Ali người Ba Tư về gã người Kurd giảo hoạt”