Những con mắt đã thắng bởi Philip.K.Dick

Nếu bạn chưa từng bao giờ thích truyện khoa học viễn tưởng, có thể bạn sẽ nghĩ lại sau khi đọc truyện ngắn những con mắt đã thắng này của nhà văn Philip.K.Dick, người đã viết cuốn tiểu thuyết các máy android có mơ về cừu điện hay không vào năm 1968. Ngày nay Android là loại robot hoặc thực thể nhân tạo khác được thiết kế giống như con người, và thường được tạo hình bằng vật liệu trông có vẻ như da thịt người. Khoa học công nghệ ngày nay là khoa học viễn tưởng của ngày xưa, nhưng điều quan trọng: ai là người nghĩ ra chúng. Chỉ có thể là một nhà tiên tri.

philip k dick
chân dung nhà văn Philip K.Dick

Thật tình cờ mà tôi khám phá ra được cuộc đổ bộ xâm chiếm trái đất không tưởng bởi những thực thể từ hành tinh khác. Thế vậy mà, tôi chẳng làm gì về vấn đề đó hết; tôi không thể nghĩ ra được điều gì. Tôi viết cho Chính phủ, và họ gửi lại một cuốn sách nhỏ về việc sửa chữa và bảo trì những ngôi nhà lồng kính. Dù thế nào thì, toàn bộ sự việc được biết trước; tôi không phải là người đầu tiên phát hiện ra nó. Có thể thậm chí nó đã được kiểm soát.

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế bành của mình, vẩn vơ lật mấy trang của quyển sách bìa mềm mà ai đó đã bỏ lại trên xe buýt, lúc ấy tôi tình cờ thấy lời chỉ dẫn đã khiến tôi chú ý ban đầu. Trong ít phút tôi chẳng hiểu gì. Mất khoảng một lúc ý nghĩa của những trang sách mới hiện ra. Sau khi tôi đã thấm rồi, thì thật kỳ lạ là sao tôi không hiểu nó ngay.

Lời chỉ dẫn rõ ràng là đối với những loài không phải là loài người có những đặc tính không tin được, không sinh sống trên trái đất. Một giống loài, tôi nhanh tay hấp tấp gạch dưới, thông thường giả trang như những con người bình thường. Tuy nhiên, sự trá hình của họ, trở nên rõ ràng trước những quan sát dưới đây của người viết. Hiển nhiên ngay lập tức là tác giả biết hết mọi thứ. Biết hết mọi thứ–và đang sắp xếp mọi thứ cho ra hàng ra lối. Dòng chữ (mà đến tận bây giờ tôi còn run khi nhớ lại) viết:

…những con mắt của anh ta đảo khắp phòng.

Những cái run lạnh dù mập mờ bủa vây toàn thân tôi. Tôi cố gắng tưởng tượng những con mắt. Liệu chúng có lăn như đồng một xu? Đoạn văn không thấy đề cập đến; chúng dường như di chuyển trong không khí, chứ không trên bề mặt. Khá nhanh, có vẻ như vậy. Không có ai trong câu chuyện ngạc nhiên. Điều này làm tôi choáng voáng. Không có dấu hiệu thất kinh trước cái thứ cả gan ấy. Sau đó vấn đề được khuếch đại.

…con mắt của anh ta di chuyển từ người này sang người kia…

Tóm lại nó là như thế. Những con mắt rõ ràng đã tách rời khỏi anh ta và cư xử theo cách riêng của chúng. Tim tôi đập thình thịch và hơi thở tôi khò khè trong tẩu thuốc. Tôi đã vấp phải một mớ thông tin ngẫu nhiên về một chủng hoàn toàn chưa được biết tới. Rõ ràng không phải người trái đất. Tuy vậy, với những nhân vật trong cuốn sách, nó hoàn toàn tự nhiên–điều này gợi ý rằng họ thuộc về những giống loài nào đó.

Thế còn tác giả? Một sự nghi ngờ chầm chậm cháy trong tâm trí tôi. Tác giả khá dễ tính với ngòi bút của ông ta. Chứng cứ là, ông ta cảm thấy đó là điều thường thôi. Ông ta chẳng buồn cố gắng che đậy nó. Câu chuyện tiếp tục:..ngay sau đó những con mắt của anh ta bám chặt lấy Julia.

nhung con mat biet het 1

Julia, là một quí cô, ít nhất đã có sự lịch thiệp khi cảm thấy phẫn nộ. Cô ấy được miêu tả là đỏ bừng mặt và nhíu đôi lông mày của mình một cách giận dữ. Tới đây, tôi thở phào nhẹ nhõm. Không phải tất cả họ đều là người ngoài Trái đất. Lời dẫn chuyện tiếp tục:..chầm chậm, bình thản, những con mắt của anh ta dò xét từng centimet trên người của cô.

Scott tuyệt vời! Nhưng ở đây cô gái quay mặt và dậm chân bước đi. Tôi ngả người ra ghế của mình hết cả hồn. Vợ tôi và gia đình nhìn tôi kinh ngạc.

“Có chuyện gì thế, anh yêu?” vợ tôi hỏi.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết. Tri thức như thế này thì thường quá sức với một người tẻ nhạt. Tôi phải giữ nó cho riêng mình.”Chẳng có gì cả,” tôi hổn hển. Tôi đứng bật dậy, vớ lấy quyển sách, và biến ngay ra khỏi phòng.

*****************

Trong gara xe, tôi tiếp tục đọc tiếp. Còn nữa. Run rẩy, tôi đọc đoạn kế tiếp:…anh ta đặt cánh tay của mình quanh Julia. Rất nhanh chóng cô ấy yêu cầu anh ta bỏ tay ra. Anh ta ngay lập tức làm theo yêu cầu, với một nụ cười.

Không thấy nói gì tới cánh tay sau khi anh chàng đã hạ nó xuống. Có thể nó đã bị bỏ lại đứng ngay ngắn trong góc. Có thể nó đã bị ném đi. Tôi chả quan tâm. Trong bất cứ trường hợp nào thì, ý nghĩa đã ở đó, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Ở đây là một loài sinh vật có khả năng tháo rời các bộ phận cơ thể theo ý muốn. Mắt, tay–có thể hơn nữa. Mà không mất một cọng lông mi nào. Kiến thức của tôi về sinh học thật có ích, tại thời điểm này. Rõ ràng là họ là những sinh vật đơn giản, đơn bào, đại loại như những sinh vật chỉ có một tế bào duy nhất. Không phát triển hơn sao biển. Sao biển có thể làm điều tương tự, bạn biết đấy.

Tôi đọc tiếp. Và tìm được đến đoạn không thể tin được này, được viết nhanh, ẩu, nhạt nhẽo mà không rung động chút nào:

chúng tôi chia đội phía ngoài rạp hát. Một số chúng tôi đi vào trong, một số đi vào tiệm cafe dùng bữa tối.

Sinh vật tự chia đôi, rõ ràng thế rồi. Chia ra làm hai và hình thành hai thực thể. Có thể mỗi phần dưới đi vào tiệm cafe, nó đi xa hơn, và phần trên đi coi phim. Tôi đọc tiếp, tay tôi run lẩy bẩy. Tôi thực sự đã vấp phải cái gì ở đây rồi. Đầu óc tôi quay cuồng khi tôi đọc đến đoạn này:

…Tôi e rằng chẳng có gì nghi ngờ về điều đó cả. Bibney tội nghiệp lại mất cái đầu của anh ta lần nữa…

Tiếp theo đó:

…và Bob nói anh ta hoàn toàn không có ruột.

Thế nhưng Bibney vẫn đi lại như người kế bên anh ta vậy. Người kế bên, tuy nhiên, chỉ là một kẻ xa lạ. Anh ta nhanh chóng được mô tả đại thể như:…tuyệt đối thiếu những bộ não.

con mat biet het 1

Trong đoạn tiếp theo không có gì nghi ngờ về sự việc. Julia, người mà tôi đã nghĩ là một người bình thường, bộc lộ bản thân cô ta cũng là một sinh vật ngoài hành tinh, tương tự như những sinh vật còn lại:…khá bình thản, Julia đã trao trái tim của mình cho chàng trai trẻ.

Nó không tiết lộ nơi cuối cùng đặt trái tim là ở đâu, nhưng tôi chẳng quan tâm. Rõ ràng là Julia đã tiếp tục sống theo phong thái thường thấy của cô ấy, như những kẻ khác trong cuốn sách. Không có tim, tay, mắt, não, nội tạng, chia đôi như hoàn cảnh yêu cầu. Không một nỗi day dứt.

Ngay sau đó cô trao cho anh ta bàn tay của mình…

Tôi phát ốm. Gã khốn giờ đã có bàn tay, cũng như trái tim của cô ấy. Tôi rùng mình khi nghĩ tới cách anh ta đã làm gì với chúng, đến lúc này thì...anh ta nắm cánh tay của cô.

Không muốn đợi, hắn ta tự ý bắt đầu tháo dỡ hết các bộ phận của cô. Ngượng đỏ cả mặt, tôi đóng cuốn sách lại và ném xuống dưới chân mình. Nhưng chưa đủ thời gian để trốn chạy khỏi đoạn tham khảo cuối cùng cho những miêu tả việc mổ xẻ của những du khách ngay từ đầu bắt tôi phải đọc: những con mắt của cô dõi theo anh ta xuống tận dưới đường và ngang qua bãi cỏ.

Tôi chạy ra khỏi gara và quay trở lại bên trong căn nhà ấm áp, như thể những thứ ghê tởm đang bám theo mình. Vợ và các con tôi đang chơi trò xúc sắc trong bếp. Tôi tham gia với họ và chơi hăng say điên cuồng, lông mày nóng bừng, răng va lập cập.

Tôi đã chịu đựng đủ cái thứ đó rồi. Tôi không muốn nghe gì về điều đó nữa. Hãy cứ để chúng tới. Hãy để chúng xâm chiếm trái đất. Tôi không muốn dính dáng gì trong đó.

Đọc truyện bằng tiếng Anh tại đây: https://americanliterature.com/author/philip-k-dick/short-story/the-eyes-have-it

One reply to “Những con mắt đã thắng bởi Philip.K.Dick”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *