Chuyện tình đèn lồng mẫu đơn được dịch theo phiên bản truyện ” A Pasional Karma” – ” Một nghiệp dục điên cuồng” của nhà văn Lafcadio Hearn.
****************************
Shinzaburo, giật mình, nhưng không muốn tin, sau một hồi nghĩ ngợi, quyết định làm theo lời khuyên của ông thầy số, và đi đến Shitaya. Khi chàng đến quận Yanaka-no-Sasaki trời vẫn còn là buổi sáng sớm, và chàng bắt đầu tìm kiếm nơi ở của O-Tsuyu. Chàng đi qua mọi con phố lớn và nhỏ, dọc và ngang, đọc tất cả mọi tên khắc trên cửa ra vào, và hỏi han bất cứ lúc nào có cơ hội. Nhưng chàng không tìm thấy bất cứ một ngôi nhà nhỏ nào mà O-Yone nhắc tới; và chẳng ai trong số những người chàng hỏi thăm biết bất cứ ngôi nhà nào trong khu phố có hai người phụ nữ độc thân chung sống. Cuối cùng chàng nhận thấy có dò tìm nữa cũng chẳng ích gì, chàng trở về nhà qua lối đường tắt, con đường này tình cờ lại dẫn đến khuôn viên của đền Shin-Banzui-In.
Bỗng nhiên chàng chú ý tới hai ngôi mộ mới, đặt cạnh nhau, ở rìa ngoài của ngôi đền. Một là ngôi mộ bình thường, có lẽ được dành để chôn cất những người thường dân; còn mộ kia lại to và khang trang, phía trước treo một chiếc đèn lồng mẫu đơn rất đẹp, có lẽ nó được treo ở đó vào thời điểm diễn ra lễ hội người Âm. Shinzaburo nhớ lại O-Yone có xách một chiếc đèn lồng giống như thế; và điều trùng hợp này khiến chàng nghĩ thật lạ kỳ. Chàng nhìn lại hai ngôi mộ một lần nữa; nhưng hai ngôi mộ không giải thích được điều gì. Không có ngôi mộ nào khắc tên người đã mất, chỉ có hiệu Bụt. Thế là chàng quyết tìm cho ra thông tin tại ngôi đền. Một phụ lễ nói, trả lời cho câu hỏi của chàng, rằng ngôi mộ lớn gần đây được xây cho con gái của Iijima Heizayemon, lãnh tướng đại danh của ở Ushigome; và ngôi mộ nhỏ là của người hầu cô gái sau khi chủ qua đời vì quá buồn thương mà cũng chết theo.
Ngay lập tức mọi sự kiện trong trí nhớ của Shinzaburo hiện lên, với ngữ nghĩa khác, những lời nói của O-Yone: “Chúng tôi bỏ dinh thự ra đi, tìm một ngôi nhà rất nhỏ ở Yanaka-no-Sasaki. Giờ thì chúng tôi ở đó đắp đổi qua ngày, làm một việc nhỏ kín đáo…”Đây quả thực là một ngôi nhà rất nhỏ, và ở Yanaka-no-Sasaki. Nhưng một việc nhỏ kín đáo…?
Kinh sợ thất thần, chàng samurai chạy thục mạng tới nhà của Yusai và cầu xin ông cứu giúp. Nhưng Yusai nói rằng ông không thể giúp gì được chàng trong tình cảnh này. Tất cả ông có thể làm là gửi Shinzaburo tới vị đại sư Ryoseki, của đền Shin-Banzui-in, với một bức thư khẩn cầu giúp đỡ tâm linh.
VII
Đại sư Ryoseki là một người uyên bác và thánh thiện. Bằng huệ nhãn ông có thể hiểu được bí mật của bất kỳ đau khổ nào, và bản nghiệp đã gây ra nó. Ông ngồi yên nghe chuyện của Shinzaburo, rồi nói với chàng:
“Một mối nguy hiểm giờ đang đe dọa cậu, bởi vì một lỗi lầm trong tiền kiếp của cậu. Dục vọng dẫn dụ cậu tới người chết này rất lớn; nhưng nếu ta có cố giải thích bản chất của nó, cậu cũng chẳng thể nào hiểu được. Vì thế ta sẽ chỉ nói với cậu điều này: hồn ma đó không có ý muốn hãm hại cậu vì oán trách, không có hiềm khích gì với cậu mà cô gái ấy, ngược lại, bị xui khiến, bởi tình cảm mãnh liệt nhất dành cho cậu. Có lẽ cô gái ấy đã yêu mến cậu từ rất lâu trước cả kiếp này của cậu, không dưới ba hay bốn kiếp trước; và có vẻ dường như là, mặc dù buộc phải thay đổi hình dáng hay điều kiện ở mỗi kiếp, cô gái ấy chẳng thể nào mà thôi không đi theo cậu được. Vì vậy chẳng dễ dàng gì mà thoát khỏi việc đeo bám của cô gái ấy…Nhưng ta sẽ cho cậu mượn bùa mamori uy lực này. Nó là tượng bùa nhỏ bằng vàng nguyên chất mà Bụt gọi là Hải Triều Âm Như Lai – Kai-On-Nyorai, bởi vì Đạo mà ngài giảng nghe trên thế gian này như âm thanh của biển. Và tượng bùa nhỏ bé đặc biệt này là bùa trừ ma, shiryo-yoke– để bảo vệ người sống khỏi người chết. Cái này cậu phải, đeo sát bên người, dưới thắt lưng. Ta sẽ cho lập đàn cầu cho linh hồn siêu thoát…Còn đây là kinh Ubô-Darani-Kyô, hay còn gọi là kinh “Châu Báu Vũ”. Cậu phải tập trung tụng niệm hàng tối ở nhà không được quên…Ngoài ra ta sẽ đưa cho cậu một tập bùa o-fuda – cậu phải dán mỗi tờ ở mọi khe hở nhà cậu, dù nhỏ thế nào. Nếu cậu làm được điều này, uy lực của những lời linh thiêng sẽ ngăn không cho người chết vào nhà. Nhưng, cho dù chuyện gì xảy ra, đừng quên niệm kinh.”
Shinzaburo khiêm tốn cảm tạ đại sư và rồi, mang theo tượng bùa, kinh sách, và xấp bùa chú, nhanh chóng quay trở về nhà trước khi mặt trời lặn.
VIII
Với sự giúp đỡ và khuyên bảo của Ysai, Shinzaburo có thể dán hết bùa chú ở khắp các lỗ hổng trên nhà của chàng. Sau đó ông thầy số quay trở về nhà để lại chàng trai trẻ một mình.
Đêm đến, ấm và trong. Shinzaburo cài chặt các cánh cửa, buộc tượng bùa quý giá quanh thắt lưng mình, chui vào màn tránh muỗi, và qua ánh sáng hắt ra từ phía đèn lồng bắt đầu niệm kinh Ubo-Danari-Kyo. Chàng tụng những lời kinh một lúc lâu, hiểu được rất ít ý nghĩa của chúng, và chàng cố thư giãn một chút. Nhưng tâm trí chàng vẫn còn xao động bởi những sự việc lạ lùng diễn ra trong ngày. Nửa đêm đã trôi qua; chàng chưa chợp mắt. Cuối cùng chàng nghe thấy tiếng chuông lớn của đền Dentsu-In điểm canh hai.
Tiếng chuông dứt; rồi Shinzaburo đột nhiên nghe thấy tiếng guốc gỗ đến từ hướng cũ, nhưng lần này chậm hơn: karan-koron, karan-koron! Ngay lập tức trán chàng toát ra mồ hôi lạnh. Bước chân càng lúc càng gần hơn, đến sát hàng rào vườn, dừng lại! Sau đó, Shinzaburo cảm thấy khó mà ở yên trong màn được: có gì đó mạnh mẽ hơn nỗi sợ của chàng thôi thúc chàng phải xem; và, thay vì tiếp tục niệm kinh Ubô-Darani-Kyô, chàng dại dột tiến đến bên cánh cửa chớp, và qua một khe hở nhìn ra ngoài trời đêm. Trước cổng nhà chàng trông thấy O-Tsuyu đang đứng, và O-Yone xách đèn lồng mẫu đơn; cả hai người họ đang ngây ra nhìn những lời kinh Phật dán trên cổng. Chưa bao giờ, thậm chí ngay cả lúc nàng còn sống, O-Tsuyu lại xinh đẹp đến vậy; và Shinzoburo cảm thấy trái tim mình hút lại gần nàng với một quyền năng gần như không cưỡng lại được. Nhưng nỗi sợ cái chết cùng với nỗi sợ vô hình ghìm lại; và trong chàng một xung đột giữa tình yêu và nỗi sợ hãi bùng lên đến nỗi nó khiến chàng phải chịu khắp mình mẩy nỗi đau đớn của tầng địa ngục thứ sáu.
“Thưa tiểu thư, chẳng có cách nào vào trong. Hagiwara Sama chắc hẳn đã thay lòng đổi dạ. Vậy là lời chàng hứa tối qua đã tan vỡ; và cửa đã đóng chặt ngăn không cho chúng ta vào…Tối nay chúng ta không thể vào phòng chàng được…Tốt hơn cho tiểu thư là hãy quyết định thôi nghĩ về chàng, bởi vì tình cảm chàng dành cho tiểu thư chắc chắn không còn như cũ. Rõ ràng là chàng không muốn nhìn mặt tiểu thư nữa. Thế nên đừng gây đau khổ cho mình làm gì vì người con trai có trai tim phũ phàng ấy.”
Nhưng cô gái trả lời trong sụt sùi:
“Ôi chao, nghĩ đến điều có thể xảy ra thế này sau những thề non hẹn biển chúng ta đã trao cho nhau!…Ta vẫn thường hay nghe nói trái tim đàn ông thay đổi nhanh chóng như trời mùa thu, nhưng vẫn chắc tin rằng trái tim của Hagiwara Sama không thể bạc bẽo đến nỗi xua đuổi ta cách này!…Yone, làm ơn tìm cách nào để ta nói với chàng…Nếu em không tìm ra cách, ta sẽ chẳng bao giờ về nhà nữa.”
Nói rồi cô gái tiếp tục van nài, lấy ống tay áo dài che mặt mình, khuôn mặt diễm kiều dường ấy mới đáng thương làm sao; nhưng nỗi sợ cái chết vẫn ngự trị rất mạnh mẽ trong lòng người tình của nàng.
O-Yone cuối cùng trả lời:
“Thưa tiểu thư, tại sao tiểu thư lại khiến tâm trí mình khổ sở về một người đàn ông phụ tình phụ nghĩa đến thế? ….Chà, để xem có cách nào vào lối cửa sau nhà; đi theo em!”
Rồi nắm lấy tay O-Tsuyu, người hầu gái dẫn nàng ra phía sau của ngôi nhà; và tại đó cả hai biến mất đột nhanh như ánh sáng phụt tắt khi ngọn lửa trong đèn bị thổi dập.
IX
Đêm rồi lại đêm hai bóng ma đến vào giờ Sửu; và tối nào Shinzaburo cũng nghe tiếng khóc của O-Tsuyu. Tuy vậy chàng tin rằng chàng đã cứu được mình, không hề đoán biết được rằng ngày tận số của chàng đã được quyết định bởi bản chất của đám người hầu.
Tomozo đã hứa với Yusai không bao giờ hé răng nói cho bất cứ người khác biết, thậm chí là với O-Mine, vợ anh ta về những sự việc khác thường đang diễn ra. Nhưng Tomozo không chịu được sự dày vò lâu bởi những kẻ vãng lai kia. Đêm rồi lại đêm O-Yone bước vào ngôi nhà của anh ta và dựng anh ta dậy trong lúc anh ta đang ngủ, và bảo anh ta giựt những lá bùa chú o-fuda đã dán đầy những khe hở ở đằng sau nhà chủ anh ta. Và Tomozo, vì quá sợ hãi đã hứa với cô ta sẽ xé những lá bùa đó trước khi một ngày mới bắt đầu; nhưng đến ban ngày anh ta lưỡng lự không dám xé bỏ chúng, tin rằng tai họa sẽ giáng xuống Shinzaburo.
Cuối cùng, trong một đêm mưa gió bão bùng, O-Yone làm anh ta giật nảy mình khi đang chìm dần vào giấc ngủ với tiếng quở trách, rồi dựng gối anh ta dậy, nói với anh ta: “Coi chừng đấy đừng có đùa cợt với bọn ta! Nếu, tối ngày mai, ngươi không giật những lá bùa đó xuống, ngươi sẽ biết ta hận thù thế nào!” Và cô ta làm bộ mặt thật khiếp sợ khi nói những lời nói đó với Tomozo làm anh ta hồn bay phách lạc.
O-Mine, vợ của Tomozo, đến lúc này vẫn chưa hay biết về những cuộc viếng thăm ấy: thậm chí ngay cả với chồng cô ta chúng dường như chỉ là những cơn ác mộng. Nhưng vào đúng đêm hôm nay, tỉnh dậy đột ngột, cô ta nghe thấy tiếng đàn bà đang nói chuyện với chồng mình. Ngay lúc tiếng nói vừa kết thúc; khi O-Mine nhìn khắp xung quanh mình, O-Mine trông thấy, bằng ánh đèn ngủ, chỉ có chồng cô ta, đang run bần bật trắng bệch vì sợ hãi. Kẻ lạ mặt đã bỏ đi; cửa đóng: chẳng ai có thể vào nhà được. Tuy nhiên cơn ghen của người vợ trỗi dậy; cô ta bắt đầu chì chiết và tra hỏi Tomozo bằng giọng điệu gay gắt đễn nỗi anh ta nghĩ buộc lòng phải phản bội lời hứa, và để giải thích hết tình trạng khó xử khủng khiếp mà anh ta vướng vào.
Thế rồi cơn ghen của O-Mine hạ xuống nhường chỗ cho kinh hãi và lo sợ; nhưng cô ta là người đàn bà gian xảo, và ngay lập tức cô ta lên kế hoạch giải cứu chồng mình bằng cách hy sinh cậu chủ. Rồi cô ta khôn khéo khuyên Tomozo – xui khiến anh ta đặt điều kiện với những con ma đó.
Đêm hôm sau chúng lại đến vào giờ Sửu; O-Mine tìm chỗ trốn khi nghe thấy tiếng họ bước lại gần, karan-koron, karan-koron! Nhưng Tomozo đi ra ngoài gặp họ trong bóng tối, và thậm chí còn tìm thấy cả lòng can đảm nói lại với họ những gì mà vợ anh ta xui anh ta nói:
“Thực tình thì tôi cũng đáng để các người quở trách; nhưng tôi không mong chọc giận hai người. Lý do vì sao mà những tấm bùa ấy chưa được gỡ xuống là vì tôi và vợ tôi sống nhờ sự giúp đỡ của Hagiwara Sama, và chúng tôi không thể để mặc cậu chủ rơi vào nguy hiểm mà lại không rước họa vào bản thân mình. Nhưng nếu chúng tôi có thể có được một trăm đồng ryo bằng vàng, chúng tôi sẽ làm hài lòng các người, bởi vì khi đó chúng tôi sẽ không phải cần ai giúp đỡ nữa. Vì vậy nếu các người cho chúng tôi một trăm đồng ryo, tôi sẽ giựt ngay những tấm bùa ấy xuống mà không sợ mất phương tiện kiếm sống của mình.”
Khi anh ta thốt ra những lời nói ấy, O-Yone và O-Tsuyu nhìn nhau trong im lặng. Sau đó, O-Yone nói: “Tiểu thư, em đã nói với tiểu thư thật không phải khi làm phiền người đàn ông này, vì chúng ta không có lý do gì mà hãm hại anh ta. Nhưng chắc chắn là chẳng ích gì nếu làm tồn thương chính mình vì Hagiwara Sama, bởi vì tình yêu chàng dành cho tiểu thư đã thay đổi. Giờ thì một lần nữa, tiểu thư yêu quí của em, hãy để em cầu xin tiểu thư đừng vấn vương với chàng nữa.”
“Yone, dù có chuyện gì đi chăng nữa, ta cũng chẳng thể nào mà không nghĩ về chàng!…Em biết là em có thể thu xếp được một trăm đồng ryo để đổi lấy những tấm bùa o-fuda kia…Chỉ một lần nữa thôi, ta xin em, Yone yêu quí, chỉ một lần nữa hãy mang ta đến gặp mặt đối mặt với Hagiwara Sama, ta năn nỉ em!” Nói rồi nàng lấy ống tay áo che mặt, để mặc nước mắt tiếp tục rơi.
“Ôi chao! Sao tiểu thư lại sai bảo em làm những việc này?” O-Yone đáp lại. “Tiểu thư biết rất rõ là em đâu có tiền bạc gì. Nhưng vì tiểu thư khăng khăng làm theo ý tưởng đường đột này, mặc cho tất cả em có thể nói vậy, em thiết nghĩ em phải cố mà tìm ra số tiền đó, và mang đến đây tối mai…” Rồi, quay sang Tomozo kẻ phản trắc, cô ta nói: ” Tomozo, ta phải nói với ngươi rằng Hagiwara Sama giờ đang đeo trên người anh ta tượng bùa mamori gọi là Kai-On-Nyorai, chừng nào chàng còn đeo nó thì chừng đó bọn ta khong tiếp cận chàng được. Vì vậy ngươi phải lấy tượng bùa ấy khỏi người chàng, bằng cách này hay cách khác, và đồng thời xé những lá bùa o-fuda đó.”
Tomozo lí nhí đáp lại:
“Điều đó tôi cũng có thể làm được, nếu hai người hứa mang cho tôi một trăm đồng ryo.”
“Chà, tiểu thư,” O-Yone đáp, “tiểu thư sẽ đợi, cho đến tối mai chăng?”
“Ôi, Yone yêu quí!” người kia nỉ non, “Tối nay chúng ta phải quay về mà không được nhìn thấy Hagiwara Sama sao?” Ah! thật là tàn nhẫn!”
Và thế là bóng hình của tiểu thư, sướt mướt, lướt theo sau bóng hình của người hầu gái.
X
Một ngày nữa trôi qua, một đêm nữa lại đến, và hai người chết đến theo đêm. Nhưng lần này không tiếng than vãn được nghe thấy trong nhà của Hagiwara; vì gã đầy tớ phản chủ đã kiếm được phần thưởng của mình vào giờ Sửu, và đã gỡ bỏ những là bùa o-fuda. Hơn nữa anh ta còn có thể, lúc chủ mình đang tắm, lấy trộm từ chiếc hộp tượng mamori bằng vàng, và tráo lại đó một tượng bùa bằng đồng; và anh ta đã chôn bùa Kai-On-Nyorai ở một cánh đồng hoang. Thế là khách muốn thăm không tìm thấy chướng ngại vật nào nữa. Lấy ống tay áo che mặt họ họ xuất hiện và đi vào, như một làn hơi nước, qua cửa sổ nhỏ mà trên đó những lá bùa chắn đã bị xé bỏ. Nhưng những gì xuất hiện sau đó trong nhà Tomozo chẳng thể nào biết được.
Mặt trời đã lên cao trước khi anh ta bén mảng lại gần nhà chủ mình lần nữa, và gõ tay lên cánh cửa trượt. Nhưng lần đầu tiên trong suốt nhiều năm anh ta không nhận được tiếng đáp lại; và sự im lặng khiến anh ta khiếp đảm. Anh ta gọi nhiều lần, mà vẫn không có tiếng trả lời. Sau đó, nhờ có trợ giúp của O-Mine, anh ta cũng đẩy được cửa và một mình đi về phía phòng ngủ, nơi anh ta gọi chủ mình cũng không thấy tiếng. Anh ta dựng cánh cửa chớp lên để lấy ánh sáng; nhưng căn nhà vẫn im lặng như tờ. Cuối cùng anh ta can đảm nhấc một góc màn. Nhưng ngay khi anh ta nhìn xuống phía dưới anh ta co giò chạy ra khỏi căn nhà, với tiếng kêu khủng khiếp.
Shinzaburo đã chết – chết một cách ghê rợn và gương mặt của chàng là gương mặt của một người chết trong nỗi sợ hãi tột đỉnh, nằm cạnh chàng trên giường là đống xương của một người đàn bà! Xương cánh tay, xương bàn tay, ôm chặt lấy cổ chàng.
XI
Hakudo Yusai, ông thầy tướng số, đến xem cái xác theo lời khẩn cầu của tên hầu bất trung Tomozo. Ông già hoảng hồn và kinh khiếp trước cảnh tượng, nhưng nhìn quanh cái xác người với ánh mắt lão luyện. Ông nhanh chóng nhận ra những tờ bùa dán đã bị lấy xuống từ cánh cửa sổ nhỏ ở đằng sau nhà; và lục khắp người Shinzaburo, ông phát hiện rằng tượng bùa vàng mamori đã bị lấy cắp, và một chiếc bùa bằng đồng được thay vào. Ông nghi ngờ Tomozo chính là tên trộm; nhưng toàn bộ sự việc thật khác thường nên ông nghĩ nên cẩn thận tham vấn với đại sư Ryoseki trước bất kỳ hành động nào. Vì thế, sau khi đã xem xét cẩn thận hết hiện trường, ông chạy đến đền Shin-Banzui-In, với tốc độ nhanh nhất có thể mà những rẻ sườn lão hóa của ông cho phép.
Ryoseki, chẳng đợi đến khi ông thầy tướng số trình bày mục đích chuyến viếng thăm, ngay lập tức mời ông vào một tư phòng.
“Ông biết là ông lúc nào cũng được chào đón ở đây,” Ryoseki nói. “Mời ngồi…Chà, tôi rất lấy làm tiếc khi nói với ông rằng Hagiwara Sama đã chết.”
Yusai ngạc nhiên thốt lên:
“Vâng, cậu ấy chết rồi, nhưng làm sao ngài biết?”
Đại sư trả lời:
“Hagiwara Sama phải chịu hậu quả của một nghiệp chướng; còn người hầu của anh ta là một người xấu. Những gì xảy đến với Hagiwara Sama không thể tránh được; số phận của cậu ấy đã được định đoạt từ rất lâu trước lần tái sinh sau cùng. Tốt hơn là ông đừng nên để tâm đến cơ sự đã xảy ra.”
Yusai nói: ” Tôi đã từng nghe nói người đi tu sống đời thanh tịnh có thể có khả năng nhìn thấu tương lai đến đến cả trăm năm; nhưng thật sự hôm nay trong đời mình tôi mới được chứng kiến năng lực ấy…Nhưng, có một vấn đề khác mà tôi không thể không áy náy.”
“Ý ông là,” Ryoseki cắt ngang, “việc lấy cắp bùa thiêng mamori, Kai-On-Nyorai. Nhưng ông đừng quá bận tâm làm gì về chuyện đó. Bức tượng đã được chôn ở một cánh đồng; và nó sẽ được tìm thấy rồi trả lại cho tôi vào tháng tám năm sau. Vì vậy đùng nên lo lắng quá về nó.
Càng lúc càng ngạc nhiên, người thầy số già đánh bạo nhận xét:
“Tôi cũng đã nghiên cứu thuật Âm – Dương, và thuật bói toán; tôi kiếm sống bằng nghề coi số mệnh cho người ta; nhưng tôi không thể hiểu làm sao ngài biết được những điều này.”
Ryoseki nghiêm nghị trả lời:
“Đừng quan tâm vì sao tôi biết được những chuyện đó…Giờ thì tôi muốn bàn với ông về đám tang của Hagiwara. Gia tộc nhà nhà Hagiwara có nghĩa trang riêng dành cho gia đình của họ, lẽ đương nhiên, nhưng chôn cất cậu ấy ở đó có lẽ không thích hợp. Cậu ấy nên được chôn cất cạnh O-Tsuyu; vì mối duyên nghiệp của hai người rất sâu nặng. Và nếu ông bỏ tiền ra dựng cho cậu ấy một ngôi mộ thì cũng phải thôi, vì cậu ấy đã nhiều lần giúp đỡ ông.”
Vậy là Shinzaburo được chôn cất cạnh O-Tsuyu, trong nghĩa trang của đền Shin-Banzui-In, ở Yanaka-no-Sasaki.
Và câu chuyện về những bóng ma trong chuyện tình đèn lồng mẫu đơn khép lại ở đây.
Xin mời đọc phần 1 của truyện tại đây:http://truyenjimmy.com/2020/08/chuyen-tinh-duoi-anh-den-long-mau-don.html
Đọc bản tiếng Anh tại đây : https://www.sacred-texts.com/shi/igj/igj08.htm
2 replies to “Chuyện tình đèn lồng mẫu đơn (P. 2)”