Chuyện tình đèn lồng mẫu đơn (P. 1)

Chuyện tình đèn lồng mẫu đơn được dịch theo phiên bản truyện ” A Pasional Karma” – ” Một nghiệp dục điên cuồng” của nhà văn Lafcadio Hearn.

**************************************

Trước đây ở kinh thành Yedo, tại quận Ushigome, một lãnh tướng đại danh được gọi là Iijima Heizayémon, có một cô con gái Tsuyu, xinh đẹp như cái tên của nàng, có nghĩa là “Ánh sương ban mai”. Iijima Heizayémon lấy vợ thứ khi con gái ông tròn mười sáu tuổi; và nhận thấy rằng O-Tsuyu không thể hòa hợp với người mẹ kế, ông cho xây một dinh thự riêng dành cho nàng tại Yanagijima, và sắp đặt một người đầy tớ gái xuất sắc có tên là O-Yone, để hầu hạ nàng.

O-Tsuyu sống hạnh phúc trong ngôi nhà mới của nàng cho đến một ngày khi thầy thuốc của gia đình, Yamamoto Shijo, đến thăm nàng cùng với một người samurai trẻ tên là Hagiwara Shinzaburo, sống tại khu phố Nedzu. Shinzaburo là một samurai trẻ khôi ngô khác thường, lại rất hiền từ; và cả chàng lẫn cô gái đều yêu nhau say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thậm chí trước khi cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kết thúc, họ bàn bạc — tất nhiên người thầy thuốc già không nghe thấy gì hết — hứa hẹn sống đời đời với nhau. Và, đến lúc chàng phải ra về, O-Tsuyu thì thầm bên tai chàng “Chàng nhớ đấy! Nếu chàng không đến thăm em lần nữa, em sẽ chết!”

 Chuyện tình dưới ánh đèn lồng mẫu đơn
“nhớ đến thăm em nữa!” nàng thì thầm vào tai chàng

Shinzaburo không bao giờ quên những lời nói ấy; và chàng mong ngóng để lại được nhìn thấy O-Tsuyu nhiều hơn nữa. Nhưng phép tắc không cho phép chàng đến thăm nàng một mình: chàng bắt buộc phải đợi đến dịp mới có thể đi tháp tùng người thầy thuốc già, người đã hứa sẽ dẫn chàng đến tư gia của nàng lần thứ hai. Nhưng không may thay vị lương y không thể giữ lời hứa. Ông đã cảm nhận được tình cảm đột ngột của O-Tsuyu; và ông lo sợ rằng cha nàng sẽ đổ lỗi cho ông nếu có bất cứ hệ quả nghiêm trọng nào xảy ra. Iijima Heizayemon nổi tiếng vì đã ra lệnh chém đầu nhiều người. Và càng nghĩ về những kết cục có thể xảy ra khi đã giới thiệu Shinzaburo tại dinh thự của Iijima, Shijo càng trở nên sợ hãi. Vì vậy ông chủ tâm bớt giao lưu với người bạn trẻ tuổi của mình.

Nhiều tháng trôi qua, và O-Tsuyu, đoán được rất ít lý do thực sự vì sao Shinzaburo hờ hững, tin rằng tình yêu của nàng đã bị phụ bạc. Thế rồi nàng rầu rĩ, héo hon, mà qua đời. Không lâu sau đó, người tớ gái trung thành cũng mất theo, vì quá buồn đau trước sự ra đi của chủ mình; và cả hai được chôn cất cạnh nhau trong nghĩa trang của đền Shin-Banzui-In, ngôi đền vẫn còn đứng đó trong khu Dango-Zaka, nơi những buổi thi hoa cúc được tổ chức hàng năm.

II

Shinzaburo không hề hay biết về chuyện đã xảy ra; nhưng nỗi thất vọng và lo lắng làm chàng ốm bệnh trong một thời gian dài. Chàng mới bắt đầu hồi phục lại dần dần, nhưng vẫn còn rất yếu, khi chàng bất ngờ đón Yamamoto Shijo đến thăm. Vị thầy thuốc già viện rất nhiều cớ có vẻ hợp lý giải thích cho sự lạnh nhạt của ông. Shinzaburo nói với ông:

“Cháu đã đau ốm từ đầu mùa xuân, thậm chí đến tận bây giờ cháu chẳng ăn được mấy. Có lẽ nào bác can tâm không ghé thăm cháu một lần? Cháu cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ lại đến thăm nhà tiểu thư nhà Iijima ; và cháu muốn mang tặng nàng một chút quà nhỏ như để cảm ơn vì đã đón tiếp. Nhưng tất nhiên cháu chẳng thể nào tự mình đi được.”

Shijo buồn bã đáp lại :

” Ta rất lấy làm tiếc nói với cháu rằng tiểu thư đã chết.”

“Chết!” Shinzaburo nhắc lại, mặt chàng trắng bệch, “có phải bác vừa nói nàng đã chết?”

Vị lương y im lặng một lúc, như thể hết sức tập trung: rồi ông lại bắt đầu, bằng giọng nói nhanh nhẹ nhàng của một người chủ tâm không phức tạp hóa vấn đề:

” Lỗi lầm to lớn nhất của ta là đã giới thiệu cháu với tiểu thư nhà ấy; vì dường như cô gái trẻ yêu cháu ngay khi nhìn thấy cháu. Ta e rằng cháu đã nói gì để khuyến khích cảm xúc đó khi hai đứa cùng ở trong căn phòng nhỏ. Suốt buổi gặp, ta đã biết cô ấy dành tình cảm cho cháu thế nào; rồi ta trở nên lo lắng, sợ rằng cha cô có thể biết chuyện, và đổ hết trách nhiệm cho ta. Vậy đấy, thành thực mà nói với cháu, ta đã quyết định tốt hơn là không nên giao du với cháu nữa; và ta chủ động xa cách một thời gian. Nhưng, chỉ cách đây vài ngày, tình cờ đi ngang qua nhà Iijima, ta nghe nói, rất đỗi kinh ngạc, rằng con gái của ông ấy đã mất, và người hầu gái O-Yone cũng mất theo. Sau đó, nhớ lại những gì đã xảy ra, ta đoán rằng cô gái trẻ chắc hẳn đã chết vì tình yêu dành cho cháu…Vị lương y bật cười ” Ah, cháu quả là một người mắc tội rồi! Phải, cháu mắc tội rồi. Sinh ra quá khôi ngô tuấn tú đến nỗi các cô gái phải chết vì lụy tình dành cho cháu phải chăng là một cái tội? Rồi với vẻ mặt nghiêm túc ông nói “Chà, chúng ta phải để người chết đi với người chết. Nói thêm cũng chẳng giải quyết được gì nữa, tất cả cháu có thể làm lúc này cho cô gái là tụng kinh Nembutsu thôi. Tạm biệt cháu.”

Và ông già nhanh chóng lui về, nóng lòng muốn tránh né những câu hỏi về sự kiện đau thương đó vì nó mà ông cảm thấy mình có phần trách nhiệm dù không chủ ý.

III

Shinzaburo chìm mình trong u u mê mê rất lâu sau hung tin về cái chết của O-Tsuyu. Nhưng ngay khi chàng tìm lại được lý trí trong bản thân mình, chàng khắc tên cô gái trên một tấm bài vị, và đặt nó ở bàn thờ đức Buddha tại nhà, rồi đặt đồ cúng lễ trước tấm bài, và tụng kinh Nembutsu. Ngày nào cũng vậy, chàng sửa soạn đồ cúng, rồi tụng kinh; và ký ức về O-Tsuyu chưa bao giờ phai mờ trong suy nghĩ của chàng.

Không có gì xảy ra để thay đổi nỗi niềm đơn chiếc côi cút của chàng trước thời điểm diễn ra lễ hội OBon, lễ hội của người Âm, bắt đầu vào ngày mười ba của tháng thứ bảy. Đến lúc đó chàng trang trí nhà cửa, và sửa soạn mọi thứ cho lễ hội, treo những chiếc đèn lồng để chỉ lối cho những linh hồn quay trở về, và đặt thức ăn dành cho ma trên sbôryôdana, hay kệ của những linh hồn.

truyện tình ma nữ Nhật Bản
chàng trai trẻ và hồn ma ái nữ – tranh cổ Nhật Bản

Vào đêm đầu tiên của lễ hội O Bon, sau khi mặt trời lặn, chàng thắp một ngọn đèn nhỏ trước bài vị của O-Tsuyu, và thắp những chiếc đèn lồng.

Đêm thanh vắng, trăng chiếu vằng vặc, không một chút gió, và nóng bức. Shinzaburo tìm ra hiên nhà mong chút hơi mát. Chỉ quấn trên người tấm áo mỏng mùa hè, chàng ngồi đó trầm tư, mơ màng, buồn tủi; thỉnh thoảng chàng đưa tay vung cánh quạt giấy; thỉnh thoảng chàng thổi hơi đuổi muỗi ra xa. Mọi thứ đều tĩnh mịch. Khu xóm nơi chàng ở là một nơi hiu quạnh, chỉ một vài người đi ngang qua. Chàng có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách êm ái gần đó, và tiếng côn trùng đêm rì rầm.

Nhưng đột nhiên sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng guốc của đàn bà đang tiến lại gần, và âm thanh đó càng lúc càng nghe rõ hơn, rất nhanh, cho đến khi nó tiến đến hàng rào bao quanh vườn. Lúc đó Shinzaburo, hiếu kỳ, đứng nhón chân, để nhìn qua hàng rào; và chàng trông thấy hai người phụ nữ đi ngang qua. Một người đang xách một chiếc đèn lồng được trang trí bằng hoa mẫu đơn rất đẹp, có vẻ như là một người hầu, người kia có dáng mảnh mai của một cô gái độ tuổi mười bảy, trên mình khoác một tấm áo choàng dài tay thêu những bông hoa mùa thu. Ngay cùng một lát cả hai người họ quay mặt lại nhìn về phía Shinzaburo, và quá đỗi kinh ngạc, chàng nhận ra đó là O-Tsuyu và người hầu của nàng O-Yone.

ma nữ xách đèn lồng tìm samurai
O-Tsuyu và O-Yone xách đèn lồng mẫu đơn, đồ họa từ blenderartists.org

Họ lập tức dừng lại; và cô gái kêu lên:

“Ôi, thật lạ lùng!…Hagiwara Sama!”

Shinzaburo cùng lúc đó gọi người hầu gái

“O-Yone! Ah, ngươi là O-Yone, ta nhớ rất rõ.”

“Hagiwara Sama!” O-Yone thốt lên với giọng ngạc nhiên không tưởng ” Không bao giờ em nghĩ điều này lại có thể!…Công tử, chúng tôi nghe nói công tử đã chết.”

“Thật không ngờ!” Shinzaburo kêu lên. ” Ta được báo tin rằng hai người đã chết!”

“Ah, quả là chuyện đáng căm ghét!” O-Yone đáp lại lời chàng.” Tại sao lại phải nhắc đi nhắc lại những lời bất hạnh ấy?…Ai đã báo với công tử?”

“Xin mời vào,” Shinzaburo nói, ” vào đây chúng ta nói chuyện tốt hơn.” Cửa vườn mở đó.”

Thế rồi họ đi vào, và cúi đầu chào nhau, sau khi Shinzaburo đã giúp họ yên vị, chàng nói:

“Ta tin là hai người sẽ bỏ qua cho phép bất lịch sự của ta khi không đến thăm hỏi hai người trong suốt thời gian dài như vậy. Nhưng Shijo, người thầy thuốc, cách đây khoảng một tháng, nới với ta rằng cả hai người đã chết.”

” Vậy ra chính ông ta là người đã báo với công tử?” O-Yone thốt lên. ” Ông ta thật độc ác khi nói những điều như vậy. Chính Shijo là người đã bảo với chúng tôi là công tử đã chết. Em nghĩ là ông ta muốn lừa gạt công tử, điều này cũng không khó để thực hiện, bởi vì công tử quá cả tin và hay tin người. Có lẽ tiểu thư đã để lộ tình cảm cho công tử nên đã có lời đồn thổi đến tai cha tiểu thư; và, trong tình cảnh đó, O-Kuni-người vợ thứ- có lẽ đã âm mưu cùng với người lương y nói với chàng rằng chúng tôi đã chết, để nhằm mục đích chia rẽ. Dẫu sao đi chăng nữa, khi tiểu thư nghe tin rằng chàng đã chết, tiểu thư muốn cắt ngay mái tóc của mình, và trở thành ni cô. Nhưng em đã kịp thời ngăn tiểu thư lại, và cuối cùng em cũng thuyết phục được tiểu thư trở thành ni cô trong trái tim thôi. Sau đó cha tiểu thư muốn gả tiểu thư cho một người khác; nhưng tiểu thư từ chối. Rồi sau đó nữa biết bao chuyện xảy ra- cũng bởi tại O-Kuni, và chúng tôi bỏ dinh thự ra đi, tìm một ngôi nhà nhỏ ở Yanaka-no-Sasaki. Giờ thì chúng tôi ở đó đắp đổi qua ngày, làm một việc nhỏ kín đáo…Tiểu thư tôi thường xuyên tụng kinh Nembutsu cho công tử. Hôm nay, ngày đầu tiên của lễ hội Bon, chúng tôi đi viếng đền; và chúng tôi đang trên đường về nhà, thì có cuộc gặp gỡ lạ lùng này.”

” Ôi, thật khó tin làm sao!” Shinzaburo kêu lên.” Có thể nào lại là sự thât? hay đây chỉ là một giấc mộng? Ở đây ta cũng thế, liên tục tụng kinh Nembutsu trước bài vị có khắc tên nàng trên đó! Hãy nhìn xem”. Nói rồi chàng chỉ họ xem tấm bài vị đặt trên Kệ của các linh hồn.

” Chúng tôi thiệt cảm kích vì công tử còn nhớ đến,” O-Yone đáp lại, mỉm cười…” giờ thì về phần tiểu thư, người hầu gái nói tiếp, quay về phía O-Tsuyu, người từ nãy đến giờ vẫn bẽn lẽn im lặng, lấy ống tay áo che nửa mặt của mình, ” về phía tiểu thư tôi, tiểu thư quả thực có rằng nói rằng tiểu thư sẽ không màng đến danh giá của cha mình suốt bảy kiếp, hay thậm chí bị cha xử tội chết, thì tiểu thư vẫn quyết yêu công tử!…Lại đây nào! Không lẽ công tử không muốn giữ tiểu thư ở lại đêm nay chăng?”

Shinzaburo sượng sùng vì vui sướng. Chàng trả lời với giọng run run:

” Xin hãy ở lại; nhưng đừng nói lớn, bởi vì có một người phiền toái sống kế bên, một ông thầy tướng là Hakuodo Yusai, ông ta đoán vận người qua nét mặt. Ông ta mắc tính tọc mạch; tốt hơn hết là đừng để ông ta biết.”

Hai người con gái ở lại đêm đó trong ngôi nhà của chàng trai trẻ, và trở lại nhà của họ trước khi trời sáng. Và sau buổi tối hôm đó thì đêm nào họ cũng tới đủ bảy đêm, cho dù thời tiết có đẹp hay xấu, lúc nào cũng vào đúng giờ đó. Và Shinzaburo ngày càng trở nên quấn quýt cô gái hơn; và cặp đôi dính vào nhau, không rời, bởi một mối gắn kết ảo tưởng chặt chẽ hơn cả hai nẹp sắt.

IV

Lúc này có một người đàn ông tên là Tomozo, người sống ở túp lều nhỏ sát nhà Shinzaburo. Tomozo và vợ anh ta O-Mine được Shinzaburo thuê mướn làm người hầu. Cả hai có vẻ tận tụy với người chủ trẻ của mình, và với sự trợ giúp của chủ cả hai có thể kiếm đủ miếng ăn.

Một buổi tối, vào giờ đã rất muộn, Tomozo nghe thấy tiếng đàn bà con gái bên nhà chủ mình, và khiến anh ta không yên. Anh ta sợ rằng bản tính cả tin thương người của Shinzaboro, có thể là đối tượng bị lừa gạt của một người đàn bà gian xảo nào đó; mà nếu xảy ra chuyện như vậy thì kẻ tôi tớ trong nhà sẽ là kẻ phải chịu thiệt đầu tiên.

Thế là anh ta nhất định phải tìm hiểu xem; đêm hôm sau anh ta đi rón rén tới phòng ngủ của Shinzaburo, và nhìn qua một lỗ hở ở một cánh cửa trượt. Dưới ánh sáng đèn ngủ hắt ra, anh ta có thể thấy chủ mình và một người con gái đang nói chuyện với nhau trong màn. Lúc đầu anh ta không thể nhìn rõ người con gái. Lưng cô ta quay về phía anh, anh ta chỉ có thể thấy là cô ta rất mảnh mai,và cô ta trông có vẻ còn khá trẻ, đoán chừng từ cách ăn mặc và cách búi tóc của cô gái. Ghé sát tai mình vào khe hở, anh ta có thể nghe thấy câu chuyện rõ mồn một.

” Nếu cha ta ruồng bỏ ta, chàng sẽ đón ta về đây ở cùng chứ? “, cô gái nói :

Shinzaburo trả lời:

“Chắc chắn rồi, ta phải ăn mừng mới phải. Nhưng chẳng có lý do nào nàng sẽ bị cha mình ruồng bỏ, bởi vì nàng là con gái duy nhất của ông ấy, và cha nàng rất đỗi yêu quí nàng. Cái ta sợ là một ngày nào đó chúng ta sẽ bị nhẫn tâm chia lìa đôi ngả.”

Cô gái nhỏ nhẹ đáp lại :

“Không bao giờ, không bao giờ ta có thể chấp nhận một người nào khác làm chồng. Thậm chí ngay cả khi bí mật của chúng ta bị lộ, và cha ta sẵn sàng giết ta vì việc ta đã làm, thì ngay cả sau khi chết, ta cũng sẽ không bao giờ thôi nghĩ về chàng. Và giờ thì ta biết chắc chắn rằng chàng sẽ không thể nào sống thiếu ta.”…Nói rồi nàng áp sát người vào chàng, môi chàng hôn lên cổ nàng, nàng vuốt ve chàng, và chàng vuốt ve nàng.

Tomozo băn khoăn lúc lắng nghe, bởi vì ngôn ngữ mà cô gái kia sử dụng không phải là ngôn ngữ của đàn bà con gái thường dân, mà là của một tiểu thư danh giá. Rồi anh ta tìm mọi cách để có thể nhìn mặt cô gái một lần; anh ta bò khắp nhà, đằng sau và đằng trước, ghé sát mọi kẽ hở. Và cuối cùng thì anh ta cũng đã có thể nhìn thấy được, nhưng cùng với đó là nỗi run sợ lạnh toát khắp người anh ta; tóc trên đầu anh ta dựng ngược cả lên.

Bởi vì gương mặt đó là của một người phụ nữ đã chết từ lâu, và những ngón tay đang vuốt ve kia là những ngón tay của bộ xương khô, và phần thân dưới eo lưng chẳng giống gì cả: nó đã tan biến thành bóng hình lê lết mỏng manh nhất. Khi con mắt của kẻ say tình thấy tuổi trẻ, duyên dáng, và sắc đẹp, thì trong con mắt của kẻ đứng nhìn chỉ thấy nỗi kinh hãi, và sự trống rỗng của cái chết. Cùng lúc đó thì dáng dấp của một người đàn bà khác, một hình thù khác thường, đứng dậy đi ra từ căn phòng, và nhanh lẹ đi về phía Tomozo như thể đã đoán biết được sự hiện diện của anh ta; nỗi kinh sợ bạt vía lúc này đã trùm hết lên con mắt của kẻ nhìn trộm. Và rồi, trong nỗi hoảng sợ vô cùng đó, anh ta chạy thục mạng tới nhà Hakuodo Yusai,và, đập cửa thình thịch, cuối cùng cũng lôi được ông già dậy.

Cậu chủ đang ôm một bộ xương khô nằm ngủ!!!
cậu chủ đang ôm một bộ xương khô nằm ngủ!!!

V

Hakuodo Yusai, ông thầy tướng số dạo, giờ đã là một lão ông; nhưng trong suốt cuộc đời mình ông đã chu du nhiều nơi, và ông đã nghe và thấy rất nhiều thứ đến nỗi ông không dễ lấy làm ngạc nhiên. Thế nhưng câu chuyện rùng rợn mà Tomozo mới kể đây làm ông hốt hoảng và sửng sốt. Ông đã đọc trong những cuốn sách cổ Trung Hoa những chuyện tình giữa người và ma; nhưng ông chưa bao giờ tin điều này là có thật. Tuy nhiên, giờ thì, ông cảm thấy bắt đầu tin vì lời nói của Tomozo không phải là lời nói dối, và rằng có điều gì đó rất kỳ lạ đang xảy ra ở nhà của Shinzaburo. Nếu quả đúng như những gì Tomozo suy đoán, thì chàng samurai đã đến ngày tận số.

“Nếu cô gái là ma,” Yusai nói với người hầu đang run lên bần bật, ” nếu cô gái là ma, thì cậu chủ của anh sẽ chết sớm thôi, trừ khi có phép thuật cao hơn ra tay cứu giúp cậu ấy. Nếu cô gái là ma, thì điềm báo chết sẽ hiện lên trên mặt của cậu ấy. Vì linh hồn của người sống là yoki, và trong sáng – linh hồn của người chết là inki, và vẩn đục một cái là Dương , cái kia là Âm. Người lấy vợ ma thì không thể sống được. Cho dù trong máu anh ta có chảy một năng lượng sống đến một trăm năm, thì năng lượng ấy cũng nhanh chóng biến mất…Nhưng, ta sẽ làm hết sức có thể để cứu mạng Hagiwara Sama. Còn lúc này, Tomozo, đừng nói gì cho ai khác biết, thậm chí ngay cả vợ anh, về vấn đề này. Khi mặt trời lên, ta sẽ đến thăm chủ anh.”

VI

Sáng hôm sau khi bị Yusai gạn hỏi, Shinzaburo lúc đầu cố chối cãi rằng chẳng có đàn bà con gái nào đến thăm nhà mình cả; nhưng nhận thấy quanh co mãi không xong, vả lại xét thấy mục đích của ông già không phải là ác ý, nên cuối cùng chàng cũng bị thuyết phục kể lể lại những gì đã thực sự xảy ra, và đưa ra lý do muốn giữ chuyện bí mật của mình. Về phía tiểu thư nhà Iijima, chàng chủ định, chàng nói, sẽ cưới nàng làm vợ ngay khi có thể.

“Ôi chao, thật là điên rồ!”, Yusai thốt lên, mất hết cả kiên nhẫn vào nỗi kinh sợ quá đỗi. ” Hãy nghe ta nói, cậu chủ, rằng những người thường xuyên viếng thăm cậu gần đây, hết đêm này đêm kia, đều là người âm! Quả thực là cậu đã bị bùa mê thuốc lú rồi!…Vì sao, sự thật đơn giản là cậu cứ nghĩ O-Tsuyu đã chết từ lâu, và thường xuyên tụng kinh Nembutsu cho cô gái, rồi dâng đồ cũng lễ trước bài vị cô ấy, chính nó đã là bằng chứng!…Nụ hôn của người âm đã hôn cậu! Bàn tay của người âm đã vuốt ve cậu !…Ngay cả lúc này ta nhìn trên mặt cậu điềm báo của cái chết, mà cậu cũng chẳng tin!…Hãy nghe ta nói, cậu chủ, ta xin cậu, ta muốn cậu cứu lấy chính mình: không thì cậu chẳng sống đến nổi hai mươi ngày nữa đâu. Họ nói với cậu – những người đó – rằng họ sống ở quận Shitaya, ở Yanaka-no-Sasaki. Thế cậu có bao giờ đến thăm họ ở chỗ đó chưa? Chưa-tất nhiên cậu chưa đến! Thế thì đi ngay ngày hôm nay, càng sớm càng tốt, tới Yanaka-no-Sasaki, và cố tìm nhà họ xem!…”

Và sau khi nói xong những lời khuyên bảo với giọng sốt sắng kịch liệt ấy, Hakuodo Yusai nhanh chóng lên đường.

Xin mời xem tiếp phần 2 của truyện tại đây:http://truyenjimmy.com/2020/08/chuyen-tinh-duoi-anh-den-long-mau-don-p-2.html

Đọc bản tiếng Anh tại đây : https://www.sacred-texts.com/shi/igj/igj08.htm

6 replies to “Chuyện tình đèn lồng mẫu đơn (P. 1)”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *